Thời Gian Chi Chủ

Chương 779: Liên Tục

"Cái này thì... Phải thừa nhận rằng, ta thực sự rất được các phóng viên báo chí chào đón, chỉ cần ta còn thì họ sẽ không bao giờ thất nghiệp." Ông già gù lưng nhún vai.
"Những chuyện ngươi làm không hề buồn cười, ngươi và đám tay chân của ngươi đi khắp nơi đốt phá cướp bóc, bất kể là người giàu hay người nghèo, người già hay trẻ em, ngươi đều không tha, ngươi phóng hỏa đốt nhà thờ, tàn sát cả những đứa trẻ còn trong nôi..." Matthew lạnh lùng nói.
"Sợ hãi là một loại sức mạnh, ngươi phải học và quen với việc sử dụng nó. Ta là một tên cướp, chứ không phải một linh mục, chẳng lẽ phải đi làm việc tốt, lắng nghe nỗi thống khổ của mọi người sao?"
Ông già gù lưng khựng lại: "Chết tiệt, ta còn tưởng rằng sau khi trải qua chuyện đó, những năm qua ngươi sẽ trở nên chín chắn hơn một chút, kết quả là ngươi vẫn chẳng khác gì trước đây, được rồi, nói chuyện phiếm đến đây thôi, chúng ta nên vào thẳng vấn đề sớm một chút thì hơn, ta biết những năm qua ngươi đã nghe không ít tin tức liên quan đến ta nhưng tiếp theo ta sẽ nói cho ngươi biết những chuyện mà các bản tin đó không có, không, phải nói rằng ngay cả trong băng đảng của Cook cũng có rất nhiều người không biết."
"Ngươi còn làm chuyện gì trời đất không dung thứ nữa sao?"
"Không liên quan đến điều đó."
Ông già gù lưng nhìn vào mắt Matthew, nói:
"Ta sắp chết rồi, Matthew."
"Sau khi ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, ngươi nghĩ mình sẽ có kết cục tốt đẹp sao?"
"Không, không phải ý đó."
Cook xua tay:
"Ta nói ta sắp chết là chỉ tình trạng cơ thể ta, thời gian của ta không còn nhiều nữa, ta có thể cảm nhận được, đây mới là lý do thực sự ta quay lại tìm ngươi."
Matthew nghe vậy thì im lặng: "Ngươi biết mình sắp chết từ khi nào?"
"Đây là cơ thể của ta, đương nhiên ta biết ngày đó sẽ đến khi nào." Ông già gù lưng nói: "Ta đã nhìn thấy khuôn mặt của thần chết, hắn có đôi mắt xanh, giống như Mary, ta không sợ chết nhưng trước khi chết ta thực sự còn vài chuyện phải làm, trong đó quan trọng nhất là tìm một người chủ mới cho băng đảng Cook."
"Ngươi muốn ta tiếp quản băng đảng Cook, trở thành một ngươi thứ hai?"
"Tại sao không, tin ta đi, ngươi sẽ thích cảm giác tự do này, bây giờ ngươi chỉ bị trói buộc bởi những chuyện tầm thường, những hạnh phúc giả tạo, tối nay ta đến nhà ngươi là để cởi trói cho ngươi, giải thoát ngươi khỏi vòng luân hồi bi thảm, con trai của ta."
Matthew nghe vậy sắc mặt lập tức đại biến: "Ta thề, nếu ngươi dám làm gì với Jane và Wendy, ta sẽ giết chết ngươi Cook, bất kể ngươi chạy trốn tới chân trời góc bể, bất kể bên cạnh ngươi có bao nhiêu người, bất kể giữa chúng ta từng có bao nhiêu dây mơ rễ má, ta sẽ truy đuổi ngươi, sau đó tặng một viên đạn vào đầu ngươi."
"Rất tốt, ta cần chính sự tức giận này."
Ông lão lưng gù nói đến đây bỗng nhiên ngậm miệng, sau đó thấy Jane bưng trà và bánh quy đi tới, đồng thời mở lời: "Các ngươi đang nói chuyện vui gì vậy?"
"Ồ, ta và Matthew đang nói chuyện hồi chúng ta cùng nhau đi câu cá hồi."
Ông lão lưng gù nhận lấy tách trà mỉm cười cảm ơn: "Không biết hắn có từng nói với các ngươi không, có lần chúng ta đi săn đã bị lạc đường, chẳng biết sao lại đi đến bên một con suối nhỏ, ta không biết chúng ta có phải là những người đầu tiên phát hiện ra nơi đó không, tóm lại là cá hồi ở đó thật quá nhiều, chúng chen chúc nhau, từng con một kề sát từng con một, con nào cũng béo tốt, ta và Matthew thậm chí chẳng cần dùng bất kỳ công cụ đánh bắt nào, chỉ cần đưa tay là có thể bắt được, hơn nữa chúng còn không có chút cảnh giác nào, cứ đờ ra ở đó chờ cho ngươi tới bắt, điều này khiến ta rất tò mò, cái gì khiến chúng trở nên giống như thế này?"
"Là cái gì?" Jane hứng thú hỏi.
"Là cuộc sống hả, cuộc sống khiến chúng trở nên như thế, trong một thời gian dài chúng không có kẻ thù tự nhiên, con suối này cung cấp cho chúng nguồn thức ăn vô cùng phong phú, vì vậy chúng dần mất đi sự cảnh giác với thế giới bên ngoài, đắm chìm trong hạnh phúc trong thời gian ngắn, cho đến một ngày nọ, nguy hiểm ập đến, chúng thậm chí quên cả cách chạy trốn.
Ông lão lưng gù uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
"Nhìn chúng khiến ta không khỏi liên tưởng đến xã hội mà chúng ta đang sống hiện nay, chẳng phải giống như con suối này sao, nó tận lực duy trì trật tự để bầy cá sống trong đó có thể sinh sôi nảy nở càng nhiều càng tốt, tất cả những luật pháp này, trật tự kinh tế, Thượng đế... Tất cả mọi thứ này đều đang tạo ra một ảo tưởng về sự phồn vinh, khiến người ta cảm thấy an tâm, vui lòng bị thuần hóa, mất đi bản năng của mình nhưng mà hỡi thưa bà, khi nguy hiểm thực sự ập đến, những thứ này đều không cứu được bà đâu, luật pháp, tiền bạc, cả Thượng đế của bà, chúng đều không cứu được bà đâu."
Cook vừa dứt lời, phòng khách bỗng chốc chìm vào im lặng.
Jane cố nặn ra một nụ cười trên mặt:
"Nói thật thì những lời của ông có hơi làm tôi sợ, thưa ông."
"Ồ, vậy thì tôi xin lỗi bà, thưa bà, tiện thể nói luôn, trà bà pha rất ngon."
Ông lão lưng gù giơ cốc thị ý, sau đó ông lại quay sang nhìn về phía bên kia, không biết từ lúc nào Wendy đã bước vào phòng khách: "Con thật may mắn khi có một người mẹ khéo tay hay nấu nướng, cô bé ạ."
Wendy nghe vậy chẳng nói gì, ngược lại còn phản hỏi:
"Thu hoạch của các người thế nào?"
"Gì cơ?"
"Ông bảo con suối đó toàn là cá hồi, vậy hôm đó các người thu hoạch được bao nhiêu?"
"Ồ, tuyệt lắm, mặc dù chúng ta không bắn được con nai nào nhưng đúng là chúng ta đã bắt được rất nhiều cá, ta phải cởi áo khoác ra để gói những con cá bắt không xuể, tuy nhiên, dù có như vậy thì số cá chúng ta bắt được so với số còn lại trong suối vẫn chẳng thấm vào đâu, ta và cha con phải liên tục ăn cá nướng trong nhiều ngày liền, sau đó rất lâu ta không muốn ngửi thấy mùi tanh nữa." Ông lão lưng gù dường như đắm chìm trong hồi ức, mỉm cười kể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận