Thời Gian Chi Chủ

Chương 1053: Còng Sắt

"Ta, chúng ta sau này sẽ nghĩ cách trả lại số tiền này." Gầy vội vàng nói: "Nhìn vào tình nghĩa chúng ta đã kiếm được nhiều tiền như vậy cho đại ca Còng Sắt, xin cho chúng ta thêm một cơ hội nữa."
"Được thôi." Tên lùn gật đầu thoải mái: "Chúng ta cũng không phải là người không biết lý lẽ, cho dù các ngươi có lừa dối chúng ta trước thì đại ca Còng Sắt vẫn sẵn lòng tin tưởng các ngươi thêm một lần nữa, dù sao thì các ngươi cũng là những tên trộm giỏi nhất trong ba con phố gần đây."
Gầy và những người khác nghe vậy đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Chúng không ngờ rằng Còng Sắt vốn nổi tiếng tàn nhẫn và nghiêm khắc lại hiếm khi trở nên dễ nói chuyện như lần này, những tên trộm xung quanh nghe xong câu này thì cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, bọn chúng thấy tên lùn rút một con dao găm trong người ra cắm vào bàn gỗ.
"Nhưng còn một vấn đề nhỏ, lần này chúng ta chỉ tha thứ cho ba người, vì vậy có vẻ như các ngươi cần phải lựa chọn." Trong đôi mắt nhỏ của tên lùn lóe lên một nụ cười độc ác.
Bốn người Xà Phòng nghe vậy thì người nào người nấy đều run lên, còn những tên trộm khác thì thấy vậy đều an tâm.
Quả nhiên, đây vẫn là Còng Sắt mà chúng quen thuộc, chỉ cần phạm lỗi là phải trả giá.
Lúc này, ánh mắt trong quán rượu đều tập trung vào Xà Phòng và những người khác, muốn xem cuối cùng bọn chúng sẽ chọn thế nào nhưng sau đó bọn chúng lại nghe Xà Phòng lên tiếng: "Chờ đã, mặc dù chúng ta không có tiền nhưng ta còn một phi vụ lớn có thể bàn với đại ca Còng Sắt."
Cho đến bây giờ, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, không còn do dự nữa, hắn biết khi mình nói ra câu này, đồng nghĩa với việc hoàn toàn rạn nứt với Còng Sắt và đồng bọn, mặc dù Xà Phòng rất nghi ngờ Trương Hằng phi vụ này có thể thành công hay không nhưng sự việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đóng vai mà Trương Hằng giao cho hắn.
"Phi vụ?" Trên mặt tên lùn lộ ra vẻ thích thú: "Bốn tên trộm các ngươi có thể có phi vụ gì? Hay chỉ là để kéo dài thời gian."
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, bên tai hắn vang lên một giọng nói xa lạ: "Hắn nói thật, hắn thực sự có phi vụ muốn bàn với đại ca của các ngươi."
Tên lùn hơi ngạc nhiên, hắn không biết người đàn ông phương Đông trước mặt này từ đâu chui ra, thực tế là hắn thậm chí không nhớ ra đối phương đã bước vào cửa quán rượu bằng cách nào, hơn nữa hắn cũng không quen biết đối phương, không biết tại sao tên này lại nhúng tay vào chuyện nội bộ của bọn chúng.
Còn về phía bên kia, Hắc Vĩ Xà và thuộc hạ đang uống rượu giải sầu, khi nhìn thấy Trương Hằng thì sắc mặt đại biến, thốt lên: "Sao lại là ngươi?!"
"Sao thế, các ngươi quen biết nhau sao?" Tên lùn nghe vậy thì ngẩn ra, nhìn về phía Hắc Vĩ Xà.
Những chuyện xảy ra chiều nay đối với phe Hắc Vĩ Xà thật sự quá mất mặt, bảy người bị một mình đối phương đánh cho lăn lộn tè dầm, mặt mũi bầm dập, bọn chúng đương nhiên không muốn kể chuyện này cho người khác biết, hơn nữa xét thấy Trương Hằng không phải người ở đây, chúng cũng từ bỏ ý định đòi lại thể diện, hiếm khi quyết định lấy hòa làm quý, cứ thế nuốt cục tức này.
Kết quả không ngờ đối phương lại dai như đỉa, thế mà đuổi theo đến tận quán rượu này.
Hắc Vĩ Xà bỗng dưng thấy ấm ức vô cùng, hắn không biết mục đích của Trương Hằng tối nay, chỉ nghĩ rằng đối phương là đến tìm hắn, trong lòng nghĩ sao tên này lại không giữ lời như vậy, rõ ràng trước đó đã nói là tha cho bọn chúng rồi, vậy mà đi được nửa đường lại đổi ý quay lại sao, cho dù là quán quân giác đấu thì cũng không thể thất tín bội nghĩa như vậy chứ, hơn nữa lòng dạ cũng hẹp hòi quá, người bị đánh thì không có ý kiến gì, kết quả kẻ đánh người lại tìm đến tận cửa trước.
"Chúng ta đã từng có một khoảng thời gian đẹp nhưng tối nay ta không phải đến để tìm hắn, vì vậy hãy thoải mái đi." Trương Hằng nói với Hắc Vĩ Xà đang như lâm đại địch, sau đó hắn liếc nhìn quanh quán rượu, cuối cùng dừng lại ở một người da đen ở góc phòng.
Người đó trông giống như một người uống rượu bình thường, không giống như Hắc Vĩ Xà được những kẻ dưới trướng vây quanh, cũng không giống như tên lùn có mỹ nhân bên cạnh, hơn nữa thức ăn trên bàn của hắn rất tệ, chỉ có nửa ổ bánh mì và một chai rượu, nhìn thế nào cũng không giống như một nhân vật lớn.
Tuy nhiên, sau đó Trương Hằng lại nói: "Có vẻ như ngươi chính là Còng Sắt."
"Tại sao ngươi lại nói như vậy? Chúng ta trước đây hẳn chưa từng gặp nhau." Người da đen hỏi lại.
"Trong quán rượu chỉ có ngươi ngồi xa những người khác nhất, hoặc có thể nói là những người khác không dám đến gần ngươi, rõ ràng là trong lòng bọn chúng đều sợ ngươi, còn tên lùn kia vừa rồi vô thức muốn nhìn về hướng ngươi ngồi, tất nhiên, lý do chính vẫn là vì Xà Phòng đã nói cho ta biết dung mạo và những thông tin khác của ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận