Thời Gian Chi Chủ

Chương 1155: Thăng trầm cuộc đời

Trong sáu tháng ngắn ngủi ở đây, hắn đã từ một nô lệ trở thành nhà vô địch đấu sĩ, rồi được hoàng đế ưu ái, ban cho thân phận tự do, từng bước trở thành quý tộc có lãnh địa, cuối cùng lại trở thành tội phạm bị cả đế chế truy nã, có lẽ không ai có thể có cuộc đời thăng trầm hơn hắn.
Nhưng bản thân Trương Hằng lại không có quá nhiều cảm xúc dao động, bởi vì đối với La Mã vào thế kỷ thứ hai, hắn vốn chỉ là một kẻ qua đường, đối với hắn mà nói, việc có trở thành quý tộc ở đây hay không thậm chí còn không thú vị bằng việc ngắm nhìn cảnh đẹp và sức hấp dẫn của thành phố.
Sau đó Trương Hằng thu hồi ánh mắt, thời gian chơi Phó Bản của hắn chỉ còn chưa đầy một năm, thoạt nhìn có vẻ khá dài nhưng xét đến tình hình giao thông trên đường vào thời điểm này, chỉ riêng việc hắn đi từ Roma đến Ai Cập e rằng đã phải mất không ít thời gian, nếu đi đường bộ thì ước tính phải mất vài tháng mới đến được đích. Nhưng may là vẫn có thể đi thuyền, vượt thẳng qua Địa Trung Hải, mà hướng gió hiện tại rất thích hợp cho chuyến đi này, Trương Hằng tìm được một con tàu chở lương thực sắp sửa quay về tại bến tàu, không cần thấy lạ, người hiện đại nhìn Ai Cập thấy toàn là sa mạc và kim tự tháp nhưng vào thế kỷ thứ hai, Ai Cập được mệnh danh là vựa lúa của sông Nin, mỗi năm lương thực vận chuyển từ đây nuôi sống nửa dân số Đế chế La Mã. Sau khi trả một đồng vàng tiền vé tàu, Trương Hằng đã thành công tìm được một chỗ ngủ cho mình trên tàu, trở lại biển lớn một lần nữa cũng khiến Trương Hằng cảm thấy có chút thân thiết, hắn không mất nhiều thời gian để làm quen với các thủy thủ trên tàu, đến nỗi khi đến Ai Cập, thuyền trưởng còn muốn giữ Trương Hằng lại, để hắn ở lại tàu làm việc nhưng cuối cùng đã bị hắn từ chối khéo. Trương Hằng không quên mục đích chuyến đi này của mình, tất nhiên sau khi cập bờ, hắn vẫn dành ra hai tuần để đi đả tạp dưới chân kim tự tháp, sau đó Trương Hằng lại bỏ tiền mua ba mươi con lạc đà, chuẩn bị đủ lương thực và nước uống để mình ăn trong bảy tháng, thuê một vài hướng dẫn viên địa phương, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ mới bắt đầu tiến về vùng sa mạc được đánh dấu trên bản đồ. … Mặc dù có bản đồ chỉ dẫn nhưng thời này lại không có vệ tinh, về độ chính xác của bản đồ vẽ tay thì đừng hy vọng quá nhiều, về cơ bản chỉ đưa ra một phạm vi đại khái, cộng thêm nhiều cồn cát trong sa mạc sẽ di chuyển lung tung theo gió, về địa hình cũng không tìm được nhiều vật tham chiếu.
Vì vậy Trương Hằng đã đi lang thang trong sa mạc cả một tháng mới tìm thấy tấm bia đá mà Lucilla nói là đại diện cho lối vào thư viện, hơn nữa trên đường đi Trương Hằng còn vô tình đụng độ một toán cướp, mặc dù cuối cùng Trương Hằng đã giải quyết được toán cướp đó nhưng vẫn mất hai con lạc đà và một hướng dẫn viên.
Hướng dẫn viên là do vận may không tốt, lúc xảy ra chuyện thì vừa vặn ở khá xa Trương Hằng, trúng một mũi tên vào trán, chết ngay tại chỗ, Trương Hằng cũng không có cách nào, chỉ có thể bỏ thêm một khoản tiền an ủi, nhờ đồng đội của anh ta mang số tiền này về cho gia đình anh ta, còn hai con lạc đà thì bị hoảng sợ chạy mất, cũng không có vấn đề gì lớn, dù sao chỉ cần tìm được nơi, thức ăn và nước không đủ thì có thể đến thị trấn gần đó để bổ sung. Còn khi đến đích cuối cùng, Trương Hằng trực tiếp tạm biệt hai hướng dẫn viên còn lại, sau đó dựng một cái lều bên cạnh tấm bia đá, đợi đến tối, hắn ăn xong đồ nướng ngoài trời, mặt trăng cũng đã lên cao, Trương Hằng theo lời dặn của Lucilla, lại kiên nhẫn đợi một lúc, xác nhận đã qua nửa đêm, sau đó Trương Hằng mới dập tắt lửa trại, theo hướng bóng của tấm bia đá chỉ dẫn, đi khoảng năm mươi bước. Tất nhiên thứ này cũng có sai số, thời gian thì còn dễ nói, dù sao trên tay Trương Hằng còn có một đạo cụ ẩn, đó là đồng hồ sao biển của hắn, theo thời gian quy đổi một chút là biết lúc nào là mười hai giờ nhưng vấn đề là độ cao của mặt trăng trên bầu trời sẽ thay đổi liên tục theo các mùa khác nhau, hơn nữa sải bước của mỗi người cũng không giống nhau. Vì vậy theo quan điểm của Trương Hằng, những bậc tiền bối sát thủ của Lưỡi Dao Cân Bằng hai trăm năm trước thiết kế lối vào cũng khá tệ, mặc dù có vẻ bí ẩn nhưng những người sau này muốn vào cũng không dễ dàng. Nhưng phàn nàn thì cũng vô ích, sau khi tìm được nơi, Trương Hằng bắt đầu làm việc, cầm xẻng đào cát, sau đó nửa giờ trôi qua, cuối cùng xẻng của Trương Hằng đã xúc phải thứ gì đó cứng rắn. Lưỡi Dao Cân Bằng dù sao cũng chỉ là một tổ chức sát thủ, dù có thần thông quảng đại đến đâu cũng không thể tự nhiên tạo ra một thư viện dưới lòng đất cát, vì vậy thực tế ở đây có một hang động tự nhiên, bị Lưỡi Dao Cân Bằng phát hiện, sau đó đã cải tạo và ngụy trang một chút, lại dựng một tấm bia đá làm dấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận