Thời Gian Chi Chủ

Chương 785: Chiêu Này Không Biết

Trương Hằng lùi lại hai bước, ngắm nhìn tổ ấm của hắn trong hơn một năm tới.
Mặc dù lúc này còn gần hai ba giờ nữa mới đến hoàng hôn nhưng hắn đã trả một ngày lương cho những người giúp việc và thợ nề, để họ về sớm. Sau đó Trương Hằng tìm Củ Cải, lúc này đang thong thả ăn cỏ ở bên hông nhà, cưỡi nó đến nhà của Mathews bên cạnh.
Wendy ngồi đợi hắn từ sớm trên bậc thềm trước cửa nhà.
"Thế nào, hôm nay ngươi vẫn muốn thử chứ?" Nàng thấy hắn liền đứng dậy, phủi bụi trên váy mà hỏi.
Trương Hằng gật đầu.
"Vậy ta gọi cha ta." Nói rồi, Wendy nhào vội vào trong phòng.
Hai phút sau, ba người đứng trước chuồng ngựa.
"Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?" Mathew hỏi.
"Ừm, chúng ta bắt đầu thôi." Trương Hằng hít sâu, đẩy cửa chuồng ngựa, bước vào trong rồi thả chốt gỗ xuống.
Trong chuồng chỉ có một con ngựa, con ngựa màu đen tuyền với bộ lông đen bóng.
Theo như Mathew nói thì trước đây nó là ngựa đầu đàn của một bầy ngựa hoang trên thảo nguyên, tính tình rất hung dữ, khó thuần phục, mới đưa về chưa đến một tuần đã gây họa, húc đổ chuồng ngựa, dẫn theo những con ngựa khác vượt ngục, chạy đi tìm tự do.
Sau đó Mathew phải mất mấy ngày mới tìm được nó, xây riêng cho nó một chuồng ngựa, còn được Wendy đặt cho cái tên Cậu bé hư.
Theo giao kèo giữa Trương Hằng và Wendy trước đó thì giờ Cậu bé hư đã thuộc về hắn, thế nhưng một tháng rưỡi trôi qua, Trương Hằng vẫn không thể cưỡi được nó.
Tính tình hung dữ của Cậu bé hư, hắn đã được nếm trải nhiều lần, hôm trước hắn mới bị Cậu bé hư kéo lê trên mặt đất như giẻ lau, xước cả cánh tay, giờ còn đang để lại sẹo.
Nhưng chưa kịp lành hẳn thì Trương Hằng lại tới khiêu chiến, trải qua một tháng rưỡi được Mathew chỉ bảo tận tình, hắn đã không còn là gã tân thủ hồi đó còn không điều khiển được Củ Cải, kỹ năng cưỡi ngựa của hắn giờ đã chính thức vượt qua mốc Level 1.
Tuy nhiên, qua quá trình đấu trí đấu dũng liên tục với Cậu bé hư, Trương Hằng cũng nhận ra rằng chỉ với Level 1 thì không thể thuần phục được con ngựa đen hoang dã này nhưng Trương Hằng không bỏ cuộc, sau khi trải qua nhiều Phó Bản như vậy, nắm trong tay nhiều kỹ năng đa dạng, Trương Hằng càng tin chắc rằng kỹ năng lợi hại nhất của loài người, thực chất chính là học hỏi.
Rút kinh nghiệm từ thất bại, không ngừng tìm cách giải quyết vấn đề, đây là bản năng mà nhiều loài vật trong tự nhiên vẫn có, thế nhưng chỉ có loài người mới phát huy được khả năng này đến mức cao nhất.
Giống như ngươi chơi "Sekiro", lúc đầu bị các boss ngược đến nghi ngờ cuộc đời nhưng thất bại hết lần này tới lần khác giống như học trong lớp, khi ngươi đã nắm hết những kiến thức mà thầy truyền đạt thì tiếp theo là lúc thi tốt nghiệp.
Trương Hằng kéo thấp vành mũ, tiếp nhận sợi thòng lọng mà Matthew ném tới, vung vẩy trên đầu.
Còn con ngựa xấu xa bên kia dường như cũng biết đối thủ lâu năm của mình đã tới, dừng tư thế đi dạo thong thả, bắt đầu dùng móng guốc xới đất, đồng thời để thấp tai, để lộ cả hàm răng.
Sau đó không đợi Trương Hằng động thủ, nó đã chủ động xông tới, Trương Hằng bị nó hung hăng húc phải.
Thế nhưng nếu Trương Hằng có thể bị nó húc trúng thì những năm tháng rèn luyện thân thủ khéo léo trong cuộc đời hải tặc của hắn coi như uổng phí, hắn dịch chuyển ngang, dễ dàng tránh được đòn tập kích này.
Nhưng con ngựa xấu xa không từ bỏ ý định, lại ngoảnh đầu quay lại muốn cắn hắn.
Trương Hằng do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn xổm xuống một lần nữa để tránh né.
Thực ra con ngựa xấu xa xông tới rồi quay ngay lại cũng để lộ ra sơ hở, lần trước Trương Hằng đã lợi dụng sơ hở của nó để quăng sợi thòng lọng trúng cổ nó.
Sau đó... Trương Hằng liền biến thành cái giẻ lau, bị kéo lê dưới đất một đoạn.
Chiêu này không biết bao nhiêu lần hữu hiệu với những con ngựa bình thường nhưng đối với con ngựa xấu xa thì hoàn toàn vô dụng.
Con ngựa đen hung dữ này có sức mạnh kinh người, mặc dù Trương Hằng đã rèn luyện trong thời gian dài, sức lực không tệ nhưng vẫn không phải là đối thủ của nó, bị nó dùng sức mạnh trực tiếp hất văng xa.
Cho nên lần này Trương Hằng không còn tiếp tục ra tay mạo hiểm nữa, mà chọn lui bước trước, để con ngựa đen này đắc ý, tiếp tục chờ cơ hội.
Thật ra chiêu thức tấn công của ngựa chỉ có vài loại đơn giản, thời gian qua Trương Hằng cũng vui chơi giải trí trong gian khổ, dựa theo trò chơi đã đặt cho những chiêu thức này những cái tên giống như kỹ năng, ví dụ như [Dã Man Xông Tới] lúc nãy, ngoài ra còn có [Tử vong chà đạp] của chiêu giơ vó, [Thần long bày bài] của chiêu ngoảnh đuôi và [Xin chào tạm biệt] của chiêu đá chân sau, cùng [Cắn Xé Cuồng Bạo] của chiêu chỉ dùng mồm mà không dùng tay. Ngoài ra, còn có một số con ngựa tinh ranh sẽ nhân lúc ngươi không để ý mà lén đạp vào chân ngươi, nếu ngươi bị nó đạp trúng, nó sẽ đứng im như không có chuyện gì xảy ra, thong dong thưởng ngoạn cảnh đẹp xung quanh, hít thở không khí trong lành của thiên nhiên, rồi sau đó ngươi có thể hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi bị bốn năm trăm cân trọng lượng ép lên mu bàn chân.
Tuy rằng con ngựa hư kia khá hung bạo nhưng chiêu thức tấn công cũng không vượt ngoài phạm vi trên.
Sau một đòn [Dã Man Xông Tới] cộng [Thần long bày bài] cộng [Cắn Xé Cuồng Bạo] cộng [Xin chào tạm biệt] liên hoàn, nó đã rơi vào thời gian hồi chiêu, sau đó con ngựa hư đó xoay người đắc thắng nhìn Trương Hằng trước mặt, nếu như nó có thể nói thì lúc này hẳn sẽ thêm một câu: "Hỡi nhân loại ngu ngốc, muốn cưỡi lão tử thì ngươi còn non lắm."
Bên này cuộc chiến mãnh liệt giữa người và ngựa đang diễn ra, mà bên kia lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác, Củ Cải vẫn hai tai không nghe chuyện bên ngoài cửa sổ, cắm cúi ăn cỏ của mình.
Nó thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn về phía này từ đầu đến cuối, dường như hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề lên hay xuống chức của mình, cũng khiến Trương Hằng càng thêm tin chắc rằng nó đã mắc chứng mất trí nhớ ở tuổi già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận