Thời Gian Chi Chủ

Chương 309: Gặp Mặt Ở Tây Đơn

Cho nên nếu muốn ra sức phai nhạt đi vết tích còn sót lại trong kiếp sống hải tặc mười năm này ở trên người hắn thì biện pháp tốt nhất là vẫn phải tiếp xúc nhiều với những người khác.
Trương Hằng suy nghĩ rồi đáp lại một tiếng “Được”.
Sau đó hắn để điện thoại di động xuống, rồi vọt vào trong phòng tắm xối một chút, tiếp đó xuống lầu trả phòng tại bàn tiếp tân, lại mua khẩu trang 3 M ở hiệu thuốc bên cạnh, theo sự phát triển của nền công nghiệp, không ít thành phố nhất là phần lớn các thành phố phương bắc, sẽ thường xuyên gặp phải bụi sương mù, vì thế không ít người trên đường đeo thêm khẩu trang, vậy nên cách ăn mặc này của hắn trái lại cũng không gây ra sự chú ý gì cho người địa phương.
Thế nhưng, lúc Trương Hằng dùng Alipay để thanh toán hắn luôn có loại cảm giác kỳ quái nào đó, dường như sau lưng cứ có ánh mắt một mực nhìn chăm chú vào hắn, nhưng đợi hắn quay đầu nhìn lại, chỉ trông thấy một bà cụ đang chọn thuốc cảm mạo cho cháu trai, bà cụ vừa lấy kính lão đang cố gắng đọc công dụng và thành phần của thuốc, bởi vậy cơ bản họ có thể được gạt bỏ ra ngoài, mà diện tích của tiệm thuốc nhỏ này cũng không lớn, ngoại trừ một nhân viên hướng dẫn mua hàng đang bày biện biện và sắp xếp lại các loại thuốc và một cô gái phụ trách công việc thu ngân cộng thêm hai người khách hàng ra cũng không còn người nào khác.
Có điều hiện giờ cách cuộc hẹn đã không còn sớm, Trương Hằng cũng không tiếp tục truy cứu đến cùng, bèn đi tàu điện ngầm đến Tây Đơn vào thời gian đã định.
Hayai Tori phát huy trọn vẹn khả năng chơi hết mình với thái độ coi việc đi du học như một chuyến du lịch, có thể là chê điện thoại chụp ảnh chưa đủ nghiền, cô gái này còn đặc biệt mua thêm một cái máy chụp ảnh lấy liền, đứng trước lối ra trạm tàu điện ngầm mà vui vẻ chụp người qua đường và cảnh đường phố, khiến người khác phải hoài nghi rằng giấy tráng ảnh của cô có phải không cần bỏ tiền ra hay không.
- A, anh có thể đến thì quá tốt rồi!
Hayai Tori bỏ tấm hình vừa được máy ảnh nhả ra vào trong một ba lô nhỏ, cô xoa xoa chóp mũi lạnh đến có chút đỏ của mình rồi vui vẻ nói:
- Buổi sáng còn đang lo nên mang chút đồ gì trở về, mẹ nói muốn tôi mua một hủ chao dầu đỏ và lá trà, ba muốn mua rượu trắng, ai da, thật là, người lớn không biết mua online sao chứ, còn nói cái gì mà nhất định phải mua chỗ địa phương mới chính tông, thế nhưng tôi hoàn toàn chẳng có hiểu biết gì đối với những thứ này cả, may mà anh đến rồi, có điều bây giờ, chúng ta đi ăn cơm trước đi, anh có đặc biệt muốn ăn gì không?
- Trên phương diện ẩm thực thì tôi cũng không đặc biệt thích gì cả, không bằng thế này đi, cô nói cho tôi biết cô muốn ăn món gì, tôi có thể dẫn cô đi nhà hàng có hương vị khá ngon.
Trương Hằng nói.
- Thật sao? Hình như có chút không tốt lắm, rõ ràng anh mới là khách mà.
Ngoài miệng Hayai Tori nói như vậy, nhưng cơ thể lại cực kỳ thành thật, từ trong ba lô lấy ra một tờ quảng cáo đã xếp gọn gàng.
- Món trên này là gì vậy? Nhìn qua cảm thấy rất ngon.
Trương Hằng nhận lấy tờ quảng cáo nhìn một cái, lên tiếng:
- Lẩu xào cay à, đi theo tôi, đúng lúc gần đây có một nhà hàng cũng rất nổi tiếng.
Thế nhưng sau khi Trương Hằng nói xong, bước chân hắn vẫn đứng lại tại chỗ, rõ ràng hơn nửa tháng trước hắn còn mua đồ ở khu gần đây, nhưng bây giờ mọi thứ trước mắt với hắn mà nói lại trở nên có hơi xa lạ.
Thậm chí hắn có điểm không thể xác định được nhà hàng lẩu xào cay làm ăn khấm khá đó là ở hướng nào, chỉ có thể dùng những lời bình luận của mọi người để tìm kiếm.
Đây cũng là một trong những di chứng để lại do thời gian ở trong phó bản quá dài, trí nhớ của con người đều có giới hạn, trong khi tiếp thu kiến thức mới thì đồng thời cũng sẽ dần lãng quên đi một chút chuyện của dĩ vãng, Trương Hằng chỉ có thể nói là may mắn, hắn tiến vào phó bản cánh buồm đen là sau khi thi cuối kỳ, bằng không, nếu như hôm nay bắt đầu thi, tám phần là hắn không cần nghĩ đến chuyện đạt đủ điểm nữa.
Thời điểm hai người bước đến cửa hàng chính là giờ cơm, thế nên bên ngoài cửa tiệm đã có không ít người xếp hàng chờ đợi.
Trương Hằng đi qua chỗ cô tiếp đón khách nhận lấy số thứ tự, thế nhưng đúng vào lúc này trong lòng của hắn lại dâng lên một cảm giác kỳ quái bị người rình trộm như vừa nãy, nếu như lần đó tại tiệm thuốc chỉ là ngoài ý muốn, nhưng nếu cảm giác này tới hai lần cũng đủ để cho Trương Hằng trở nên cảnh giác hơn.
Lấy thực lực của hắn bây giờ cũng không lo lắng chuyện bị tên móc túi bình thường hoặc là kẻ lưu manh gì đó để mắt tới, nhưng mà trước đó thời điểm tham gia hội đấu giá, bất kể là giáo sư hay là Đinh Tứ đều từng nhắc nhở hắn, không phải lúc nào trong thế giới game thủ cũng sóng yên gió lặng.
Người, chính là động vật phức tạp nhất trên thế giới này. Chỉ cần cơ số đạt tới trình độ nhất định, bất kỳ cái gì bên trong thế giới game đều sẽ có đủ loại người tồn tại.
Đinh Tứ từng nói qua có một số người chơi điên cuồng chỉ vì đạo cụ trò chơi mà đi săn những người chơi khác, có điều cho tới bây giờ Trương Hằng vẫn luôn để trạng thái máy tính không nối mạng, biểu hiện cũng vẫn luôn rất nhạt nhòa, cũng không tiết lộ thân phận của mình với những người chơi khác, theo lý thuyết hắn không có khả năng bị người chơi khác liệt vào mục tiêu.
Sau khi Trương Hằng lấy số xong thì cẩn thận quan sát đám đông trong khu vực chờ, lần này tình huống phức tạp hơn rất nhiều. Trong khu vực chờ của Hương Oa Điếm chẳng những có học sinh, cặp đôi mà còn có vợ chồng, cha con, đồng nghiệp... Có khoảng hai ba mươi ngươi, thậm chí Trương Hằng còn nhìn thấy một cặp gay học sinh nam, trong đó có một nam sinh hơi béo đeo kẹp tóc hello Kitty màu hồng bên tóc trái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận