Thời Gian Chi Chủ

Chương 330: Bí Ẩn của Trại Trẻ

Nhưng sau khi hắn rời khỏi trại trẻ mồ côi, cho đến tận tối, trong khoảng thời gian dài như vậy không thể không có người phát hiện ra, nhưng trước đó Trương Hằng gặp những nhân viên trong trại trẻ mồ côi, dù là bác sĩ đang ôn thi hay y tá đang chơi Vương Giả Vinh Diệu đều không biểu hiện ra sự cấp bách khi trẻ em bị mất tích.
Trương Hằng di chuyển con dao rọc giấy trên tay xuống, cắt rách ngón cái của Trương Tĩnh Lễ, thấy được máu thịt phía dưới, bên trong thế giới tĩnh lặng, vật sống cũng sẽ không tuân theo quy tắc tiếp xúc tức thì có hiệu lực, bởi vậy huyết dịch trong mạch máu sẽ không chảy, có điều sau khi cắt ra vẫn có thể thấy rõ ràng màu sắc của huyết dịch bên trong.
Không giống với máu có màu đen trên cẳng chân của Trương Tĩnh Lễ, dòng máu chảy bên trong mạch máu trên tay của cậu bé giống với màu máu đỏ tươi của người bình thường, để cẩn thận hơn, Trương Hằng lại cạo đi lớp vảy máu trên cẳng chân của cậu, phát hiện chỉ có một lớp phía trên là màu đen. Đến lúc này Trương Hằng đã có thể xác định Trương Tĩnh Lễ không phải là thứ mà hắn gặp trước đó, nó chỉ là một đứa bé bình thường trong viện phúc lợi mà thôi. Có điều hắn nghĩ cậu bé phải có mối quan hệ nhất định nào đó với vật kia, bằng không cũng sẽ không tự nguyện gánh trách nhiệm, trên giường giấu băng gạc, thậm chí không tiếc mà cắm mũi tên vào bắp chân của mình, cho dù là người trưởng thành cũng chưa chắc có được phần ngoan độc như vậy.
Chỉ là hiển nhiên cậu bé sẽ không biết được cái giá mà mình làm như thế là cái gì, nếu như Trương Hằng không ý thức được nhân viên công tác trong viện phúc lợi có điều khác thường, con dao rọc giấy lúc nãy chỉ cần ấn thêm xuống dưới một chút nữa thôi thì Trương Tĩnh Lễ sẽ rất khó tiếp tục sống tiếp.
Trương Hằng thu hồi con dao rọc giấy trong tay, mục tiêu tối nay của hắn là quái vật kia, chứ không phải là tiểu quỷ hận đời trong viện phúc lợi nhi đồng, thế nhưng nếu như Trương Tĩnh Lễ không phải là người đã tập kích bọn họ, vậy thì người đánh úp bọn họ vào đêm nay lại ở nơi nào đây?
Cách hắn tiến vào thế giới tĩnh lặng đã qua hơn hai mươi tiếng, trong khoảng thời gian hai giờ nữa, kim giờ của Hải Tinh sẽ xoay đúng một vòng, nếu như tính luôn cả thời gian đi về, thì thời gian để hắn hoạt động hẳn chỉ còn lại khoảng một tiếng rưỡi mà thôi, mà giờ phút này Trương Hằng căn bản đã lục soát khắp một lượt lầu chính bên trong viện phúc lợi nhi đồng rồi, ngoại trừ Trương Tĩnh Lễ ra, hắn không phát hiện thêm mục tiêu nào đáng để hoài nghi nữa.
Nếu như đối phương chỉ băng bó trong viện phúc lợi rồi rời đi, đối với Trương Hằng mà nói không thể nghi ngờ hơn là tình huống tồi tệ nhất, bởi vì thời gian còn lại rất khó tiến hành thêm công cuộc lục soát phạm vi lớn như trước đó, nhưng Trương Hằng cũng không cho rằng đối phương lựa chọn viện phúc lợi chỉ là ngẫu nhiên, giống như đứa trẻ Trương Tĩnh Lễ sinh hoạt tại viện phúc lợi nhi đồng này, bình thường rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, vả lại không ít người trong bọn họ bởi vì đủ loại nguyên nhân nên cũng không tín nhiệm người bên ngoài.
Thế nhưng tình huống hiện tại của viện phúc lợi nhi đồng xác thực cũng không giống đứa trẻ đi lạc đường vừa mới xảy ra, vậy thì chỉ còn lại một loại khả năng.
Trương Hằng trở lại phòng hồ sơ cách phòng siêu B không xa, tìm được cuốn ghi chép nhận nuôi trong đoạn thời gian gần đây nhất, dựa theo thứ tự họ tên phía trên mà lật ra hồ sơ của những đứa trẻ được nhận nuôi trong khoảng thời gian gần nhất.
Lúc đầu Trương Hằng cứ nghĩ sẽ tiêu tốn một khoảng thời gian cho việc này, nhưng sau khi hắn trông thấy bức ảnh trên một phần hồ sơ trong đó lại sững sờ trên tập hồ sơ đó, bởi vì hắn biết người ở trong ảnh.
Triệu Tiểu Thiên, cái tên này được viện phúc lợi mới thêm vào, nhưng người trong bức ảnh lại khiến Trương Hằng không cảm thấy lạ lẫm chút nào, nó chính là đứa bé được hắn cứu ra lúc gặp phải quái vật có thể làm tan chảy vách tường lần đầu tiên, lúc ấy khi hắn đi ngang qua con hẻm nhỏ vắng vẻ từng muốn thử cứu bà lão nhặt ve chai kia, thế nhưng lại không thành công, cuối cùng chỉ kịp thời ôm đứa cháu bên cạnh bà lão chạy đi.
Sau đó hắn tới đồn công an để báo án, để đứa bé kia cũng ở lại nơi đó, dựa theo quy định, nếu như đồn công an không tìm thấy những thân nhân khác của đứa bé kia, sẽ đưa đứa trẻ đó vào viện phúc lợi, bởi vậy Triệu Tiểu Thiên vào viện phúc lợi này đại khái khoảng tầm một tháng trước.
Mà trùng hợp chính là vào mấy ngày sau đêm giáng sinh, Trương Hằng lại bắt gặp Triệu Tiểu Thiên trong một góc nhỏ hẻo lánh tại công viên trò chơi, có điều hắn chỉ trông thấy bóng lưng của đối phương trong đám người, lúc ấy hắn cũng không đem bóng lưng kia và Triệu Tiểu Thiên liên hệ lại với nhau, lại cộng thêm Hayai Tori cùng nam sinh theo đuổi cô chạy từ bên trong nhà ma ra rồi kéo hắn rẻ sang hướng khác, bởi vậy nên Trương Hằng cũng không đem chuyện này đặt ở trong lòng.
Nhưng hiện giờ quay đầu lại xem xét một lần nữa, kỳ thật trên người Triệu Tiểu Thiên có không ít điểm đáng ngờ, dưới tình huống ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, bất luận là Trương Hằng hay nữ cảnh sát nhân dân phụ trách ghi chép khẩu cung tại đồn công an đều coi Triệu Tiểu Thiên là cháu trai của bà lão nhặt ve chai bị hại kia, trong sự kiện lúc trước cậu ta sắm vai nhân vật là người bị hại, nhưng trên thực tế cũng không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh giữa hai người có quan hệ máu mủ. Trong đám người lang thang dưới đáy xã hội này, để xua đi nỗi cô đơn hiu quạnh và cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn, đã có không ít người vốn dĩ chẳng có quan hệ gì sẽ gắn kết lại với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận