Thời Gian Chi Chủ

Chương 413: Cuộc Đua Thần Tốc

Cô từng ghét em trai mình, ghét ông bà nội luôn vây quanh em trai, ghét người cha mãi không về nhà, ghét người mẹ đã bỏ đi nhưng... cô chưa bao giờ ghét một người nào như bây giờ.
Sự ghét bỏ đó tràn ngập từng mạch máu, sợi tóc trên cơ thể cô, như muốn phun trào ra khỏi cơ thể cô vậy.
Tại sao, tại sao có người vừa sinh ra đã sở hữu cả thế giới.
Giống như toàn bộ hạnh phúc của vũ trụ đều bị một mình cô ta độc chiếm, tại sao thế giới này lại bất công đến vậy, chỉ cần nghĩ đến thôi là muốn phát điên.
"Vậy nên đây là kết quả mà cô muốn sao?"
Một giọng nói vang lên sau lưng Bành Gia Đình, cô quay đầu lại, phát hiện ra đó là người anh cao lớn mà cô đã gặp vào buổi chiều, Bành Gia Đình không thích anh ta, đặc biệt là đôi mắt của anh ta, như thể có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, vì vậy cô quay đầu định bỏ đi như lần trước.
"Cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cha mẹ, ông bà nội của cô ta... họ sẽ lần lượt chết hết, cô ta cũng sẽ như cô mong muốn mà sống một cuộc đời bi thảm, bị những người họ hàng khác nhận nuôi, hoàn toàn rời khỏi thế giới của cô, có lẽ cô ta sẽ chuyển đến nơi khác học, có lẽ không thể thích nghi được với cuộc sống ở trường nữa nhưng tôi đoán cô cũng không quan tâm đến những chuyện này nhưng đáng tiếc là dù như vậy, sau khi cô đã tốn nhiều công sức và thời gian như vậy, cô vẫn không thể có được thứ mình muốn." Trương Hằng thản nhiên nói.
Bành Gia Đình dừng bước, rõ ràng câu nói cuối cùng của Trương Hằng đã thu hút sự chú ý của cô.
"Cô căn bản không biết mình trông như thế nào trong mắt người khác, đúng không." Giọng nói của Trương Hằng vẫn tiếp tục, nghe lạnh lẽo vô cùng trong gió đêm: "Trên thực tế, chưa bao giờ có ai thích cô, trước đây mọi người khen ngợi cô chỉ vì những món đồ ăn vặt nước ngoài mà cô mang đến nhưng thực ra trong mắt người khác, cô giống như một chú hề, mỗi ngày tan học, cô đều là người cuối cùng trong lớp được đón về, buổi trưa ăn cơm ở căng tin thì không ai chịu ngồi cạnh cô, cô tự cho rằng mình che giấu rất tốt nhưng thực tế thì mọi người đều biết tình hình thực tế trong gia đình cô, biết cha và mẹ cô đã ly hôn, còn ông bà nội thì dành hết sự quan tâm cho em trai cô.
"Không ai quan tâm đến sự tồn tại của cô, ngay cả khi không có Điền Điền, vẫn sẽ có Lệ Lệ, Nam Nam, bất kỳ ai cũng sẽ được chào đón hơn cô..." Trương Hằng dừng lại một chút: "Cô không tin tôi, cho rằng tôi chỉ đang dọa cô? Vì tôi không phải bạn học của cô, không hiểu cô và những người xung quanh cô sao? Không sao, tôi đã tìm được người hiểu cô."
Trương Hằng nói xong, một bóng hình nhỏ bé từ phía sau hắn bước ra, vẻ mặt có chút khó xử, đó là em gái của Lưu Minh, Lưu Vũ Vy và Bành Gia Đình cũng như Điền Điền đều là bạn học cùng lớp, Bành Gia Đình sau khi nhìn thấy cô ấy thì rõ ràng thở gấp hơn.
Lưu Vũ Vy há miệng: "Tôi... bình thường thực ra hơi sợ cô." Câu nói này dường như đã lấy hết sức lực của cô, nói xong cô lại trốn sau lưng Trương Hằng.
Khuôn mặt Bành Gia Đình tái mét, Trương Hằng nói đúng, trước đó hắn nói một tràng dài như vậy, Bành Gia Đình không mấy tin, cho đến khi Lưu Vũ Vy xuất hiện, cô mới như bị ai đó đấm vào mũi.
Bành Gia Đình không thể không đối mặt với một thực tế khiến cô vô cùng sợ hãi, đó là hóa ra trên thế giới này căn bản không có ai thích cô.
- Như vậy... thực sự không sao chứ?
Nhìn theo bóng lưng chạy xa của Bành Gia Đình, Lưu Minh có chút lo lắng, Tần Trân bên kia cũng há hốc mồm kinh ngạc.
- Tôi không thể không làm vậy, chỉ có thể dồn cô ta vào đường cùng mới biết được thứ sau lưng cô ta là gì.
Trương Hằng nói rất mơ hồ, cũng không giải thích nhiều, quay sang nói với Lưu Vũ Vy:
- Cảm ơn sự phối hợp của cô, hai người có thể về nhà rồi, chuyện sau này cứ giao cho tôi.
- Cô ấy sẽ không sao chứ?
Trên mặt Lưu Vũ Vy lộ ra vẻ lo lắng.
- Ai, Điền Điền hay Bành Gia Đình?
- Hai người họ.
- Tôi không biết, tôi sẽ cố gắng. - Trương Hằng nói.
- Trước đây ở trường... tôi đều không nói chuyện gia đình của Bành Gia Đình cho người khác biết.
Lưu Vũ Vy lại lấy hết can đảm nói.
- Tôi biết.
Trương Hằng xoa đầu cô, nói với Lưu Minh bên cạnh:
- Đã muộn rồi, đưa em gái về nhà đi.
- Vậy còn tôi, tôi có thể ở lại giúp đỡ.
Tần Trân tự tiến cử.
- Về nhà đi, phần cần các cậu giúp đỡ đã qua rồi, phần tiếp theo tôi có thể tự xử lý.
Trương Hằng nói.
- Nhiều người thêm một tay giúp đỡ.
Tần Trân mặt dày nói.
Chủ yếu là chuyện tối nay mù mờ khó hiểu, anh ta không hiểu rõ trong lòng cứ ngứa ngáy, đến giờ anh ta chỉ thấy Trương Hằng dùng hết sức mắng một học sinh tiểu học, mà Trương Hằng lại tỏ rõ là không định giải thích lý do.
Cũng giống như xem một bộ phim truyền hình hoặc tiểu thuyết hay được một nửa, đạo diễn và tác giả đột nhiên dừng sản xuất, không còn phần sau nữa.
Trương Hằng liếc nhìn Tần Trân:
- Tùy cậu, cậu theo kịp thì theo.
- Được.
Tần Trân nghe thấy hai chữ tùy cậu thì không khỏi mừng rỡ, còn nửa câu sau theo kịp hay không thì anh ta trực tiếp bỏ qua, thể chất của anh ta vẫn luôn rất tốt, thời cấp ba và đại học đều là thành viên đội bóng rổ của trường, mỗi tuần đều phải tập luyện, trước khi tốt nghiệp cấp ba thể chất của anh ta còn tốt hơn Trương Hằng.
Theo anh ta thấy mình căn bản không có vấn đề gì theo không kịp, trên thực tế tốc độ của Trương Hằng cũng không nhanh, anh ta trông không có vẻ gì là vội vàng, cứ giữ tốc độ bình thường, đi đến dưới lầu nhà Bành Gia Đình.
- Tiếp theo thì sao, tiếp theo chúng ta phải làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận