Thời Gian Chi Chủ

Chương 797: Làm Bài Tập

Trương Hằng học xong một ngày cũng thấy hơi choáng váng, huống hồ vì không nộp bài tập, giờ ra chơi hắn còn bị không ít giáo viên gọi đến phòng làm việc, may mà trước đây hắn không gây chuyện gì, trong mắt các giáo viên ấn tượng cũng không tệ, Trương Hằng lấy cớ cơ thể không khỏe để đối phó qua loa nhưng chiêu này chỉ là biện pháp tạm thời, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn không được.
May mà Trương Hằng còn có một người bạn cùng bàn - Bách Thanh, cô cũng là lớp trưởng của lớp.
"Cậu không sao chứ, cô Tống có mắng cậu không?" Bách Thanh nhìn Trương Hằng từ phòng làm việc về, mở lời quan tâm, trước đó người thông báo cho Trương Hằng đến phòng làm việc chính là cô.
"Không sao, tôi nói tối qua tôi hơi sốt."
"Tối qua cậu bị ốm à?" Bách Thanh có chút bất ngờ.
"Không có."
"Vậy thì cậu vẫn nên làm bài tập cho tốt, cũng may là thành tích của cậu tốt, các giáo viên không truy cứu nhưng lần sau có lẽ sẽ không may mắn như vậy đâu." Bách Thanh nhắc nhở, cô vẫn chưa quên trách nhiệm lớp trưởng của mình, tận tình khuyên bảo.
Hơn nữa Bách Thanh cũng không biết tại sao, hôm nay người bạn cùng bàn này của cô lại cho cô cảm giác có chút khác biệt, không giống như trước, hôm nay Trương Hằng lên lớp rõ ràng có thể cảm nhận được sự mất tập trung, dù là toán hay tiếng Anh, hắn đều không nghe vào mấy, sách mở trên bàn cũng không lật trang mấy.
Mặc dù trước đây Trương Hằng thỉnh thoảng cũng sẽ mất tập trung, không biết đang nghĩ gì nhưng hắn chưa từng có trạng thái cả ngày đều suy nghĩ chuyện khác như thế này, hơn nữa Bách Thanh còn chú ý đến việc Trương Hằng thỉnh thoảng dùng bút bi viết gì đó vào sách giáo khoa, sau đó lại nhanh chóng gạch đi.
Trương Hằng nghe Bách Thanh nói thì ừ một tiếng, cô còn tưởng Trương Hằng đã nghe vào, cô vẫn luôn cảm thấy Trương Hằng không giống những nam sinh ồn ào khác trong lớp, cả người có một sự điềm đạm không phù hợp với lứa tuổi, biết rõ mình nên làm gì, kết quả sau đó lại nghe Trương Hằng hỏi: "Vậy tớ có thể mượn bài tập của cậu chép không?"
Bách Thanh nghe vậy có chút không nói nên lời: "Giáo viên không phải kẻ ngốc, cậu chép bài tập sẽ bị phát hiện ra thôi."
"Có lý, vậy thì tớ mượn thêm một quyển nữa, chép lẫn lộn vào."
Chưa hiểu rõ tình hình mà mỗi ngày đến trường học đã đủ phiền rồi, Trương Hằng không muốn tan học vẫn phải làm bài tập như trước, hắn tuy so với những người chơi khác có nhiều thời gian hơn nhưng cũng không thích tự ngược đãi mình.
"Chép lẫn lộn... cũng không phải là cách hay." Bách Thanh nhíu mày nói: "Đến lúc thi không phải vẫn bị lộ sao, chuyện học hành này không thể tự lừa mình dối người được." Nói vậy nhưng cô vẫn đưa vở bài tập và bài kiểm tra đã làm xong của mình cho hắn.
Cô gái này làm việc rất nhanh, lại rất kiên trì, giờ ra chơi ngoài đi vệ sinh và lấy nước, Trương Hằng chưa từng thấy Bách Thanh đứng dậy đi lại, thường thì học xong một ngày, bài tập của cô cũng đã làm xong gần hết.
"Cảm ơn." Trương Hằng nhận lấy vở bài tập nói: "Lát nữa mời cậu uống trà sữa."
"Coco à?"
"Tùy cậu."
"Tớ muốn trân châu hai phần, còn bài tập tiếng Anh và sinh học thì sao, tớ vẫn chưa làm." Bách Thanh nói.
"Tiếng Anh tớ tự làm được, còn sinh học, ngày mai tự học buổi sáng cậu có thể đến sớm hơn một chút không?"
"Được." Bách Thanh gật đầu, thấy Trương Hằng thu dọn cặp sách, cô do dự một chút rồi lại nói: "Ê!"
"Sao, còn chuyện gì sao?"
"Tớ chỉ giúp cậu một tuần thôi nhé, sau đó bài tập vẫn phải tự làm."
Nhìn nữ lớp trưởng nghiêm túc, Trương Hằng cũng không cãi lại, chỉ ừ một tiếng: "Đến lúc đó tớ sẽ xem còn có thể tìm cách nào khác không."
Cuối cùng cũng đợi đến lúc tan học, Trương Hằng đeo cặp sách trở về khu chung cư.
Nhưng hắn không về nhà ngay như mọi khi mà đến một đơn nguyên khác, nơi ở của sinh viên đại học.
Mặc dù tối qua sinh viên đại học đã che mặt nhưng Trương Hằng vẫn nhận ra hắn ta qua cách ăn mặc.
Chiếc quần thể thao Adidas và áo phông người ngoài hành tinh của hắn ta đã bán đứng hắn ta, giống hệt với những gì Trương Hằng nhìn thấy ở cửa hàng tiện lợi.
Trương Hằng không cho rằng chuyện tối qua là sinh viên đại học nhắm vào hắn.
Bởi vì hắn không nói với ai về việc định đến bờ sông, trực tiếp lái trộm xe của ông ngoại đi, thêm vào đó, hắn còn chọn tuyến đường khá vắng vẻ, trên đường đi không gặp mấy xe, sinh viên đại học muốn theo dõi hắn không phải dễ.
Càng đừng nói đến việc phải lén lút đến chân cầu khi hắn đang đứng ở bờ sông, Trương Hằng vẫn thiên về khả năng tối qua sinh viên đại học đến trước hắn. Đối phương thấy hắn đỗ xe mới trốn dưới chân cầu, vậy thì vấn đề nảy sinh, tại sao tối qua sinh viên đại học lại lén lút đến bờ sông, hắn ta có quan hệ gì với ba đứa trẻ bị đuối nước?
Tại sao khi nhìn thấy hắn, sinh viên đại học lại tỏ ra hoảng sợ như vậy, thậm chí không tiếc mạo hiểm tính mạng nhảy xuống nước?
E rằng chỉ có người trong cuộc mới có thể trả lời những câu hỏi này.
Trương Hằng gõ cửa nhà sinh viên đại học nhưng bên trong không có tiếng đáp lại.
Lúc này, bố mẹ sinh viên đại học hẳn vẫn chưa tan làm nhưng bản thân sinh viên đại học thì đang ở nhà.
Trong ấn tượng của Trương Hằng, sau khi sinh viên đại học được đón về từ bệnh viện tâm thần thì về cơ bản vẫn luôn ở trong nhà, ít ra ngoài, ngoại trừ ra ngoài mua thuốc lá thì bình thường không ra ngoài, huống hồ tối qua hắn ta mới vừa bơi ở sông, càng không có lý do gì để chạy lung tung khắp nơi.
Vì vậy, Trương Hằng gõ cửa mạnh hơn.
Một lúc sau, cuối cùng cũng có một giọng nói yếu ớt truyền ra từ bên trong: "Bố mẹ tôi vẫn chưa về, cậu đến muộn một chút đi."
"Tôi đến tìm cậu."
Trương Hằng cũng không vòng vo, nói thẳng: "Chuyện tối qua, tôi biết là cậu, chúng ta phải nói chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận