Thời Gian Chi Chủ

Chương 1369: Trận chiến cam go

Nhưng có Khâu Minh ở đây, đơn xin của Trương Hằng và Cừu Điện Tử được phê duyệt rất nhanh.
Sau khi nhận được vé, ba người theo chỉ dẫn đi vào phòng chờ tương ứng, chỉ là nơi này cũng rất vắng vẻ, ngoài họ ra chỉ có sáu bảy người chuẩn bị đến không gian tầng năm rải rác.
"Đừng nhìn lung tung." Khâu Minh dặn dò Cừu Điện Tử đang nhìn đông ngó tây:
"Đừng quên thân phận hiện tại của các người, có rất nhiều nhân viên công ty đến tầng năm, đừng để họ phát hiện ra sơ hở."
"Anh cũng tốt bụng thật đấy nhưng có thực sự là vì chúng tôi không?" Cừu Điện Tử nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn làm theo lời Khâu Minh thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước.
"Tất nhiên, tôi cũng xem như là đã gặp nhiều người, rất rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, nếu tôi có hành động gì không phù hợp, chưa kịp có hiệu lực thì người bạn bên cạnh anh chắc chắn đã cắt cổ tôi hoặc mở một lỗ trên gáy tôi rồi." Khâu Minh nói:
"Tôi thích công việc của mình, cũng rất biết ơn công ty đã cho tôi công việc nhưng so ra thì mạng nhỏ của tôi vẫn quan trọng hơn một chút."
"Anh cũng có chút tự hiểu bản thân đấy." Cừu Điện Tử chế nhạo. "Nhận biết nguy hiểm là một trong những bản năng sinh tồn quan trọng nhất của sinh vật, đừng nói đến con người, ngay cả trùng đế giày cũng biết né tránh kích thích có hại, hướng tới kích thích có lợi thông qua phản ứng kích thích." Khâu Minh nói:
"Ngược lại là các người, tôi đã khuyên rất nhiều lần rồi nhưng các người vẫn cố tình đến những nơi nguy hiểm, thực sự không sáng suốt cho lắm."
- Giải thích, trùng đế giày là đại diện của lớp Trùng cỏ. Tế bào trùng đế giày đã phân hóa thành nhiều bộ phận. Mỗi bộ phận đảm nhận một chức năng sống nhất định. Hết giải thích.
"Còn không phải vì anh bắt cóc Từ Khiết đi sao!" Cừu Điện Tử nhìn không thiện. Khâu Minh thấy vậy cũng rất thức thời ngậm miệng. Không lâu sau, một tàu con thoi đang ở trạng thái đi lên đã tiến vào nhà ga, cánh tay máy bên cạnh sân ga cũng bắt đầu hoạt động, với tốc độ nhanh nhất hoàn thành việc lắp ráp, đưa phòng chờ mà ba người đang ở vào bên trong tàu con thoi. "Chào mừng đến với tầng năm, chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ." Một giọng nữ thanh lịch vang lên nhưng nghe trong toa tàu trống rỗng lại có chút rợn người. Khoảng sáu phút sau, tàu con thoi một lần nữa dừng chuyển động, cánh tay máy đã chuẩn bị sẵn lại tháo rời toa tàu, đưa vào sảnh đến. Khâu Minh tháo dây an toàn trên người, rất ngoan ngoãn đi theo Trương Hằng và Cừu Điện Tử ra khỏi nhà ga. Không giống với tưởng tượng của Cừu Điện Tử, nhà ga tầng năm cũng không có cảm giác xa hoa như vậy, mặc dù kiến trúc cầu kỳ hơn so với bốn tầng bên dưới nhưng ngoài ra thì có vẻ như không có gì khác biệt, ngoài ra nhà ga cũng vắng vẻ đến lạ thường, dù là hành khách hay nhân viên cũng đều ít ỏi đến đáng thương.
"Xe taxi ở đâu?"
Cừu Điện Tử ngẩng đầu nhìn biển báo nhưng không tìm thấy điểm dừng xe taxi. "Tầng năm không có xe cho thuê." Khâu Minh nói:
"Cư dân thường trú ở đây đều có xe, còn những người làm công việc bình thường thì đều có xe buýt đưa đón đi làm, bình thường cũng không cho họ đi lung tung, hơn hai phần ba diện tích tầng năm đều là lãnh địa tư nhân."
"Ra vẻ lắm, vậy chúng ta phải làm sao, nơi chúng ta đến còn xa không, có thể đi bộ không?" Cừu Điện Tử lẩm bẩm. "Đừng lo, công ty chúng tôi có một số xe chuyên để ở bãi đậu xe của nhà ga, nhân viên có thể sử dụng, lái xe đến đó là được." Khâu Minh nói. Sau đó ba người đi thang máy xuống bãi đậu xe, Khâu Minh mở vòng tay, bật chế độ gọi xe, nửa phút sau một chiếc xe màu bạc xám rời khỏi chỗ đậu xe, chạy đến trước mặt ba người. Khâu Minh mở cửa xe, ra hiệu mời, Cừu Điện Tử lên xe trước, sau đó là Khâu Minh, cuối cùng là Trương Hằng ngồi ở ghế phụ. "Hiếm khi đến đây một lần, có muốn tham quan phong cảnh tầng năm không?" Khâu Minh vừa điều chỉnh gương chiếu hậu vừa hỏi. "Không, đưa chúng tôi đến gặp Từ Khiết là được, đừng có bày trò nữa." Cừu Điện Tử cảnh cáo. Khâu Minh liếc nhìn khẩu súng lục mà Trương Hằng nắm ở thắt lưng, gật đầu nói:
"Các người quyết định." Đây cũng là lần đầu tiên Cừu Điện Tử đến không gian tầng năm, nói không tò mò là giả nhưng vì bây giờ anh ta đang tập trung hết sức vào việc giải cứu Từ Khiết nên cũng không có tâm trạng để ngắm cảnh dọc đường. Nhưng dù vậy, khi Khâu Minh lái xe qua thành phố, Cừu Điện Tử vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần. Kết quả khiến anh ta hơi thất vọng, giống như nhà ga, tầng năm giản dị hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta, hơn nữa anh ta luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó trên đường phố, lúc đầu Cừu Điện Tử tưởng là người đi bộ nhưng nhìn kỹ lại anh ta mới bàng hoàng nhận ra, cảm giác không quen này của mình là vì không nhìn thấy một tấm biển quảng cáo nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận