Thời Gian Chi Chủ

Chương 169: Vận Chuyển Hàng Hóa

Sau đó mọi người thấy Vi Phong Hào đang dừng bên cảng lái đến bên cạnh Hàn Nha Hào, hai chiếc thuyền dùng một tấm ván để nối với nhau. Hải tặc trên Hàn Nha Hào bắt đầu vận chuyển từng thùng hàng sang Vi Phong Hào.
Bởi vì bây giờ cách thời gian bọn họ rời bến còn thêm một chút nữa, mọi người cũng không nhìn ra được trong hòm đựng cái gì, chỉ biết hình như số lượng rất nhiều. Ngoài ra bọn họ còn phát hiện ra sau đó Karina đã tìm một thương nhân phụ trách việc thế chấp, cho vay, ở nhà của đối phương khoảng một tiếng đồng hồ.
Sau đó người thương nhân đích thân tiễn cô ta ra khỏi cửa, đến lúc hoàng hôn Karina lại đi lên Vi Phong Hào, lái ra ngoài biển, còn hải tặc trên Hàn Nha Hào thì vẫn chưa xuống thuyền.
Trương Hằng chỉ cử một vài người già kín miệng xuống thuyền mua chút đồ ăn, rượu, nước, hoa quả để an ủi những tên hải tặc không về bờ được thôi. Đây cũng là chuyện bất khả kháng, tuy rằng Nassau có một điều luật bất thành văn là hải tặc không được chạm vào thuyền vận chuyển của Hắc Thương nhưng hàng lần này giá trị lớn quá, nói không chừng sẽ có người biết tin xong làm liều luôn.
Tuy rằng vụ giao dịch đã hoàn thành, những việc sau đó thì không liên quan đến Hàn Nha Hào nữa thế nhưng tài sản hiện giờ của Karina không thể lấy nhiều hàng như vậy được, cô ta chỉ có thể dùng hai căn nhà ở New Hampshire và Vi Phong Hào để thế chấp, lấy được khoản đầu tiên này để trả phần cô ta phải chia cho đám hải tặc ở trên thuyền, còn một nửa còn lại sẽ thuộc về tài sản chung của Hàn Nha Hào, khoản đó thì phải đợi nữ thương nhân này bán lô hàng này xong thì mới trả về được.
Vậy nên Trương Hằng bắt buộc phải đảm bảo sự an toàn của Vi Phong Hào, ngoài ra hai người họ cũng đã được coi là bạn bè rồi, không chỉ đơn thuần là mối quan hệ buôn bán. Hắn còn cần cô ta giúp hắn tiếp tục bán những món chiến lợi phẩm này, không thể khoanh tay đứng nhìn cô ta gặp nguy hiểm được.
Vết xe đổ của báu vật Kid, đến bây giờ hắn vẫn nhớ như in. Nếu giờ thả những tên này về đất liền thì không bao lâu nữa, cả đảo sẽ biết trên Vi Phong Hào có một đống hương liệu giá trị liên thành.
Tuy rằng Annie thì thấy không sao cả nhưng Trương Hằng vẫn sắp xếp cho cô ta một căn phòng riêng, đó là nơi ở dành cho những người có chức lớn được tuyển sau. Tuy rằng không gian không lớn, cũng chỉ khoảng sáu mét vuông thôi nhưng ở một mình thì cũng là đủ rồi.
Lúc này Annie đang cởi áo ra nằm bò lên giường, để Trương hằng thay vải băng bó cho vết thương sau lưng cô ta.
Bây giờ Hàn Nha Hào không có bác sĩ, đây cũng là chuyện bất khả kháng. Bởi vì không chỉ mỗi Hàn Nha Hào, bây giờ tất cả những chiếc thuyền cướp biển trên Nassau đều thiếu bác sĩ, thậm chí có rất nhiều người không học ngành y, chỉ cần biết một chút thường thức về mảng này thôi cũng bị lôi lên thuyền. Có một vài tên hải tặc bị ép đến mức rối quá rồi còn đi cướp người.
Cho dù là vậy thì ít nhất phải đến một nửa sổ thuyền đều không có bác sĩ. Hơn nữa ở thời đại này, trình độ của bác sĩ cũng bình thường đến mức đáng lo. Tuy rằng đã có phẫu thuật khoa ngoại nhưng cũng không hề có khái niệm khử trùng. Bởi vậy nên Trương Hằng cứ làm theo thói quen của mình thôi. Hắn băng bó lại vết thương cho thiếu nữ tóc đỏ xong thì đối phương ngồi dậy, cũng chẳng kiêng kị gì cả, cô ta cứ mặc quần áo trước mặt hắn thôi.
Sau đó, Trương Hằng nói với Annie: “Vất vả rồi.”
Hắn nói lúc trước chuyện lên Hạnh Phúc Hào, vì lo rằng đối phương nhận ra số người của mình rất ít nên Trương Hằng gần như đã đưa hết những người có khả năng chiến đấu qua đó, chỉ còn lại mỗi đầu bếp, thợ mộc, những nghề nghiệp không thể chiến đấu được. Trương Hằng cũng chia cho bọn họ các thể loại vũ khí, để bọn họ đứng trên boong tàu của Hàn Nha Hào giết người.
Thế nhưng cho dù là vậy, khi hắn đưa ba mươi người lên Hạnh Phúc Hào, hắn vẫn cảm nhận được sự do dự, không cam lòng của các thủy thủ. Đặc biệt là khi giao vũ khí, họ đều rất lề mề, ánh mắt của thuyền trưởng cũng có vẻ gì đó trốn tránh.
Khi đã thu hết vũ khí lại rồi, Annie chủ động xin đưa người xuống dưới kho hàng kiểm hàng, kết quả là bọn họ gặp mai phục ở đó. Đám học viên hải quân trẻ tuổi đó có người không cam lòng bị hải tặc chèn ép nên đã đổi quần áo với thủy thủ trên boong tàu, tổng cộng có mười hai người trốn trong kho hàng.
Mà lúc này bên cạnh Annie chỉ có sáu tên cướp biển, bảy người họ khi đi đến kho hàng thì gặp mai phục, không hề có một dấu hiệu nào trước đó cả.
Annie phản ứng nhanh nhất, cô ta lập tức bò ra đất, thế nhưng những tên hải tặc khác thì không may mắn được vậy, một người bị súng bắn thẳng vào đầu. Sau đó, thiếu nữ tóc đỏ bật dậy, chém luôn học viên hải quân ở đằng trước. Đồng hời, cô ta rút chiếc dao găm trên eo ra, đâm vào ngực một người khác.
Thế nhưng hoàn cảnh của cô lúc này nguy hiểm vô cùng, vốn dĩ bên hải tặc đã bị yếu thế về nhân lực rồi, những người ở đằng sau bị đánh mà trở tay không kịp, lúc này vẫn chưa kịp phản ứng lại, khiến một mình Annie bị bao vây.
Tuy rằng cô ta đã giết hai người với tốc độ nhanh nhất có thể, thế nhưng những người khác cũng bắt đầu xông đến tấn công. Thiếu nữ tóc đỏ cúi đầu, trốn được một viên đạn đen ở nơi gần đó, nhưng lại bị chém một nhát ở sau lưng. Kết quả là cô ta chỉ có thể kêu lên một tiếng, cơ thể lắc lưu liên tục. Vết thương trên lưng đã khiến sự hung dữ trong máu cô ta nổi dậy, cô ta quay sang chém chết hết những người đã đánh lén mình.
Chỉ trong khoảng thời gian chưa đến nửa phút mà đã giết được hai kẻ địch, khiến một người bị trọng thương, vậy mà cô ta chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận