Thời Gian Chi Chủ

Chương 67: Phòng tuyến Mannerheim chào đón ngươi (9)

Phát hiện một căn cứ đội du kích Phần Lan, điểm tích lũy trò chơi cộng 5, có thể đến giao diện nhân vật kiểm tra tin tức tương quan...
Lúc Trương Hằng nhìn thấy vài toà nhà gỗ nhỏ trong rừng rậm cũng là lúc bên tai truyền tới âm thanh hệ thống nhắc nhở.
Chẳng qua hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, họng súng đã dí vào phía sau lưng hắn.
Đội viên du kích Phần Lan cầm súng chính là kẻ lúc trước đến gần đống lửa, Trương Hằng rất xác định lúc đó đối phương rất muốn bóp cò.
Nhưng mà về sau nữ bắn tỉa gọi gì đó, để cho kẻ đó cuối cùng từ bỏ ý định, nhưng họng súng cũng không rời đi, đợi thêm mấy người đồng bạn còn lại tới, cử thêm 1 người trông coi hắn. Những người còn lại thì đi chặt nhánh cây làm bộ cáng cứu thương, đặt nữ bắn tỉa nằm lên.
Tên cầm súng ném quân phụ da dê cho Trương Hằng đang để trần, nhưng lại giữ áo lông, Trương Hằng thấy thế cũng không nói thêm gì, im lặng mặc áo.
Hắn nhìn ra được những người này không hề tin tưởng hắn, chẳng qua là trở ngại nữ bắn tỉa nên chưa giết hắn ngay lập tức. Nhưng tình huống nàng hiện tại không tốt lắm, sống chết chưa rõ.
Cũng may những đội viên du kích kia vẫn rất quan tâm người mình, nhận thấy nàng đang rất cấp bách cần chữa trị, bọn họ không chậm trễ, lập tức lên đường. Nhưng 1 tiếng rưỡi trôi qua mà người vẫn đang nằm hôn mê, cũng may lại đi một giờ đồng hồ mọi người rốt cuộc đến được căn cứ.
Hai đội viên du kích khiêng cáng cứu thương bước nhanh vào một gian phòng nhỏ bên trái, Trương Hằng thì bị nhốt vào trong một phòng gỗ khác. Hắn đánh giá xung quanh, nơi này hẳn là kho củi, khắp nơi chất đống đều là củi đã được bổ.
Trương Hằng vừa đi vào cửa đã bị đóng sầm lại, hơn nữa còn khóa ngoài. Những đội viên kia đã lục xoát người hắn, chẳng những tịch thu áo lông và súng trường, ba lô cũng không thấy, ngay cả điện thoại cùng túi tiền cũng bị cầm đi.
Trương Hằng nhìn xuyên qua khe hở của nhà gỗ, nhìn thấy mấy người đội viên đang hiếu kỳ truyền tay nhau điện thoại Huawei của hắn. Nhưng những năm 30 thế kỷ 20, đại đội trưởng nhà quê ấn khởi động máy cũng không biết, ở nơi đó sờ nửa ngày, cứ thế không ai có thể khởi động, còn có người cầm điện thoại đập lên cây.
Nhưng nếu so sánh thì ví tiền của hắn ngược lại là rất quý hiếm, dù cho có sản xuất hàng vỉa hè ở xưởng nhỏ Nghĩa Ô thì cũng là tinh phẩm đối với thời đại này, huống chi ví tiền kia của Trương Hằng còn có giá mấy trăm tệ, bị những người này cướp đi cướp lại, mà áo lông của hắn đã bị tên cầm súng tiểu liên mặc lên người, nhưng tên kia cường tráng hơn hắn, khiến áo căng ra thành áo bó.
Nhưng mà kỳ quái là không có ai động vào đồng hồ đeo tay Starfish của hắn, theo lý thuyết loại đồng hồ làm thủ công này có lẽ rất đáng tiền, hẳn là phải có người chú ý.
Trương Hằng nhìn một lát phát hiện cái căn cứ này khá lớn, hẳn là cải tạo thành từ nơi đốn củi, ở trong thâm sơn rừng rậm rất khó bị phát hiện. Chỉ riêng đội viên du kích hắn nhìn thấy đã có 7 người, mà lúc này chính là lúc ngủ, đoán chừng còn có không ít người nằm ở trong phòng.
Mà ban đêm cũng là lúc đội du kích hành động, bọn họ thường xuyên thừa dịp những binh lính Liên Xô mệt mỏi buồn ngủ mà tấn công. Trương Hằng đã từng xem qua một bộ phim phóng sự, đội viên du kích Phần Lan bị phỏng vấn nói rằng rất nhiều người lính Liên Xô bị mất hoàn toàn sĩ khí, mấy người lính ngồi vây quanh đống lửa, nhìn chiến hữu bị trúng đạn cũng thờ ơ, hoàn toàn chết lặng.
Từ số lượng phòng ốc suy tính cái doanh địa này chỉ sợ có đến bốn năm mươi người. Vì để tránh gây nên hiểu lầm không cần thiết, Trương Hằng không tiếp tục quan sát, tìm một góc cuộn người nhắm mắt lại.
Không để hắn phải chờ quá lâu, khoảng 20 phút đồng hồ sau cửa gỗ lại lần nữa mở ra, 2 đội viên du kích đi đến.
Lần này bọn họ không chĩa súng, nhưng thái độ cũng rất rõ, đây không phải mời mà là mệnh lệnh.
Trương Hằng thấy thế phối hợp đứng dậy đi theo bọn hắn tới một gian phòng khác.
Ở đây giống như là phòng khách, chỉ có một cái bàn một tấm giường gỗ và lò sưởi, một người đàn ông ria mép ngồi ở sau bàn, nhìn thấy Trương Hằng đi vào thu hồi bản đồ đang mở, ra hiệu ngồi xuống. Trương Hằng ngồi xuống ghế đối diện, suy đoán đối phương khả năng là quan chỉ huy du kích.
Trong phòng còn có một người khác, đang đưa lưng về phía hắn đứng ở phía trước cửa sổ hút thuốc, Trương Hằng không nhìn thấy dáng dấp của nàng, chỉ có thể đại khái đánh giá nàng là một người phụ nữ, khoảng ba bốn mươi tuổi.
Chờ Trương Hằng ngồi xuống, ria mép nói gì đó, nhưng mà Trương Hằng chỉ có thể lắc đầu:
"Thật xin lỗi, ta không biết tiếng Phần Lan."
Hắn dùng tiếng Trung, tiếng Anh cùng tiếng Nhật lặp lại câu nói này 1 lần, nhưng tiếc nuối là ria mép đều nghe không hiểu, sắc mặt của hắn trở nên hơi không kiên nhẫn, đúng vào lúc này nữ nhân hút thuốc đột nhiên nói ra, dùng tiếng Anh hỏi:
"Ngươi là gián điệp người Liên Xô sao?"
Đây là đối tượng đầu tiên hắn có thể giao lưu sau nhiều ngay trong phó bản, làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra, hắn lo lắng nhất chính là không thể nói chuyện với đội du kích, tình cảnh như vậy hắn không thể khống chế, ít nhất bây giờ hắn còn có thể biện giải cho mình.
"Kliment Yefremovich Voroshilov có lẽ ngu xuẩn, nhưng có lẽ còn không ngốc đến mức phái một người Trung Quốc không hiểu tiếng Phần Lan tới làm gián điệp."
"Chuyện này khó mà nói chắc được, dù sao đầu năm nay có người ngay cả bánh mì cùng bom đều không phân rõ."
Nữ nhân bóp diệt tàn thuốc, xoay người lại.
Ở giữa vầng trán của nàng rất có phong tình, lúc còn trẻ hẳn là rất xinh đẹp, không, hiện tại nàng vẫn rất xinh đẹp, có ít người mang vẻ đẹp chiến thắng thời gian.
Nàng không tiếp tục xoắn xuýt tại vấn đề này, mỉm cười nhìn ria mép đứng dậy đi ra phòng nhỏ.
"Aki không phải là người xấu, dù sao đây cũng là thời kỳ đặc biệt, hắn cần chịu trách nhiệm với cấp dưới."
"Ta có thể hiểu được." Trương Hằng nói.
"Không, ngươi không thể, ta cũng không thể " Nữ nhân ngồi xuống:
"Quốc gia của hắn đang bị xâm lược, vì bảo vệ đất nước nếu có phải trả giá hắn cũng xin chấp nhận trả giá, thậm chí là xuống Địa ngục. " Nàng vừa nói vừa rút ra một điếu thuốc lá trong hộp:
"Như ngươi thấy, ta là người Anh, ở đây làm tình nguyện viên, khác với những người bên ngoài, ta không muốn nhìn thấy một ít chuyện không tốt xảy ra, cho nên ngươi nhất định phải nói thật, ta mới có thể nghĩ cách trợ giúp ngươi."
Trương Hằng nhìn nàng nghiêng về phía trước lộ ra cảnh xuân, hắn không thể không thừa nhận thủ đoạn của nữ nhân này quá lợi hại. Nếu như hắn thật sự là gián điệp Liên Xô, dưới thế công của nàng đã nói ra sự thật. Đáng tiếc sự thật thường giấu ở trong đáp án hoang đường nhất.
Mặc dù hắn đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, nhưng đối với trận chiến tranh này, hắn chỉ là người ngoài cuộc.
Chú thích, Liên quan tới bánh mì cùng bom trò trong chuyện, ngày đầu không quân Liên Xô khai chiến đã áp dụng không kích quy mô lớn với thủ đô Phần Lan là Helsinki, đối mặt với dư luận quốc tế , bộ trưởng ngoại giao Liên Xô Molotov lại biện xưng: "Chúng ta không có ném bom Phần Lan, chúng ta chẳng qua là đang cho đám người đói bụng thả dù bánh mì." Thế là người Phần Lan cho bom mà không quân Liên Xô ném xuống một tên gọi khác, gọi là bánh mì Molotov. Hết chú thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận