Thời Gian Chi Chủ

Chương 925: Trận Chiến Cuối Cùng

Tên buôn nô lệ liều mạng giãy giụa, đạp chân loạn xạ, còn đưa tay ra muốn bẻ tay người Đức nhưng sự phản kháng của hắn trong mắt đối phương lại mềm nhũn vô lực.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, có thể cảm nhận được oxy đang từng chút một biến mất khỏi cơ thể mình.
Tuy nhiên, cả hai huấn luyện viên và sáu đấu sĩ đều không có phản ứng gì.
Ngay khi ý thức của tên buôn nô lệ ngày càng mơ hồ, tưởng rằng mình sắp chết ở đây thì người Đức to lớn kia đột nhiên buông tay.
Cơ thể tên buôn nô lệ ngã xuống đất, đầu ngón chân chạm đất trước nhưng ngay sau đó, hai chân mềm nhũn, hắn đã quỳ xuống trước người Đức to lớn kia.
Người phụ trách trường đấu sĩ hừ lạnh một tiếng: "Xem ra ngươi vẫn chưa ngu hết thuốc chữa."
"Phải không, ta lại thấy hắn nói có lý." người Đức to lớn kiêu ngạo nói: "Đối phó với Bach, ngươi nên chuẩn bị thêm người đi."
"Tệ hơn cả sự man rợ là sự ngu ngốc. Tên ngươi là Bach à?" Người phụ trách trường học lạnh lùng nói: "Đưa cho tên ngốc Bach này một thanh kiếm tập, chúng ta hãy xem hắn có mấy cân mấy lượng." Nói xong, hắn lại nói với Bach: "Tốt nhất ngươi nên lợi hại như cái miệng của ngươi, chứng minh mình xứng đáng với bảy nghìn sesterces, Habitus, chơi với hắn một chút."
Đấu sĩ tên Habitus nghe vậy mỉm cười, bước ra khỏi đám đông, hắn ném một thanh kiếm gỗ dùng để tập luyện xuống chân người Đức, đồng thời dặn dò: "Nếu lát nữa cảm thấy đau thì nhớ cầu xin tha thứ, ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng một chút."
Habitus không chọn tiếp tục đấu khẩu với người Đức, rút kiếm tập của mình ra, cầm trên tay cân nhắc hai lần: "Đứng trước mặt ngươi là người Gaulois Habitus, đấu trường Victor…"
Nhưng hắn còn chưa giới thiệu xong thì Bach bên kia đã ra kiếm rồi.
Nếu thực sự có người cho rằng những người Đức này cũng ngốc nghếch như vẻ bề ngoài của họ thì đã nhầm to rồi, thực ra những kẻ này khá xảo quyệt, Bach để ý thấy khi Habitus đang giới thiệu bản thân thì có vẻ hơi lơ là, hắn liền không chút do dự ra tay.
Hắn ra tay rất nhanh, thân thủ nhanh nhẹn như báo, một bước dài đã đến trước mặt Habitus.
Thanh kiếm gỗ trong tay vung ra, mang theo một trận gió mạnh.
Nhưng Habitus bên kia thấy vậy cũng không hề hoảng loạn, rõ ràng trước đó không hề có phòng bị nhưng chỉ cần xoay người là đã dễ dàng tránh được đòn đánh lén của Bach, sau đó còn dùng mũi chân nhẹ nhàng móc vào chân trái của Bach, Bach không kịp thu thế, còn mang theo lực xông về phía trước, lập tức bị móc cho loạng choạng, người Đức cường tráng mất thăng bằng, ngã xuống đất, suýt nữa thì ăn một miệng cát.
"Các ngươi người Đức này miệng lưỡi thì hung dữ nhưng cơ thể thì thành thật lắm, vừa gặp mặt đã vội quỳ xuống, khách sáo quá rồi." Habitus trêu chọc.
Lần này đến lượt bên đấu sĩ bùng nổ tiếng cười lớn.
"Thằng khốn, nếu ở trên đấu trường thì vừa rồi Habitus thừa thắng xông lên, đã đâm một kiếm vào sau lưng thằng ngốc to xác này rồi."
"Cho nên nói những người Đức này chỉ là vẻ ngoài thôi."
Lời lẽ khinh thường của các đấu sĩ rõ ràng đã khơi dậy máu nóng trong lòng Bach.
"Đến đây!" Người Đức tỏ ra rất không cam tâm, gào lên, lại bãi tư thế.
Lần này hắn tỏ ra thận trọng hơn nhiều, rõ ràng đã biết rằng đấu sĩ nhỏ bé trước mắt này không dễ đối phó,
Còn đối thủ của hắn là Habitus vẫn giữ vẻ mặt cười cợt vô sở vị như vậy.
Sau đó vẫn là Bach tấn công trước, lần này người Đức cuối cùng cũng có thể thi triển hết toàn bộ bản lĩnh của mình, kiếm pháp của hắn tuy không có quy củ gì nhưng lại vừa hung vừa ác, có thể phát huy tối đa lợi thế sức mạnh của hắn, hơn nữa người bình thường khi đối mặt với khí thế khủng bố này của hắn cơ bản đều sẽ nhụt chí trước khi đánh, thực lực chỉ có thể phát huy được một nửa.
Nhưng Habitus lại không nằm trong số đó, hắn né trái né phải, cố gắng tránh đòn tấn công trực diện của người Đức, sau đó liên tục dùng một số tiểu xảo để quấy rối đối thủ của mình.
Kết quả là Bach càng đánh càng hăng, liên tục gầm lên nhưng lại không thể làm gì được tên đáng ghét trước mắt này.
Bach cảm thấy mình giống như một con sư tử biểu diễn trong rạp xiếc, có móng vuốt nhưng nhất cử nhất động đều trở thành trò cười.
Cuối cùng hắn không nhịn được gầm lên một tiếng: "Động thủ cùng lúc!"
Những người Đức còn lại nhìn nhau nhưng họ vẫn chưa có động tĩnh gì thì người phụ trách trường học bên kia đã lên tiếng trước: "Đưa kiếm tập cho họ."
Sáu đấu sĩ và sáu tù binh người Đức, vừa vặn một đấu một, không nhiều không ít.
Hai huấn luyện viên thậm chí còn chỉ thẳng ra động tác, giúp các đấu sĩ hoàn thiện kỹ thuật chiến đấu của họ và hành động này cũng khiến những người Đức kia hoàn toàn tức giận.
Nhưng có Bach làm gương trước, năm người Đức còn lại lúc này cũng không dám khinh địch nữa, đều tập trung tinh thần cao độ, tuy nhiên có những chuyện không phải chỉ cần nghiêm túc là giải quyết được, mặc dù những tù binh Đức này đã dùng hết sức lực nhưng kết quả của trận chiến vẫn là áp đảo.
Bên đấu sĩ toàn thắng, sáu người Đức bao gồm cả Bach đều bị đánh ngã xuống đất một cách gọn gàng.
Người phụ trách trường học lúc này lại lên tiếng: "Có tự tin là chuyện tốt nhưng chỉ có trình độ này thì đừng suốt ngày khoác lác nữa, đừng tưởng rằng giết được vài người, có chút chiến công là đã là cao thủ rồi, những đấu sĩ trước mặt các ngươi đã trải qua những trận chiến tàn khốc hơn các ngươi nhiều, đây mới là đàn ông thực sự, so với họ, các ngươi chẳng là cái thá gì cả."
"Xem ra những người Đức kia cũng chẳng có gì ghê gớm." Sau khi tận mắt chứng kiến cuộc xung đột trước đó, Varro dường như cũng thay đổi một số suy nghĩ.
Ngược lại, Trương Hằng lại có ý kiến khác về điều này: "Cũng không thể nói như vậy."
"Ừm?"
"Về thực lực thì bên đấu sĩ thực sự mạnh hơn nhưng đừng quên những người Đức kia là bị áp giải từ tiền tuyến về, họ đã trải qua một chặng đường dài vất vả, cả về thể chất và tinh thần đều không ở trạng thái tốt nhất, đến đây nhiều nhất chỉ còn bốn năm phần thực lực, hơn nữa xem ra trường đấu sĩ cố ý muốn cho họ một trận phủ đầu, mặc dù chỉ mang sáu đấu sĩ ra đón tiếp họ, trông có vẻ không coi trọng họ nhưng ta dám nói rằng dù sáu người này không phải là đấu sĩ giỏi nhất của trường thì chắc chắn cũng ở trên mức trung bình, nói một cách đơn giản, những người Đức này đã bị trường đấu sĩ chơi xấu, trải qua chuyện này họ sẽ nảy sinh sự kính sợ đối với trường, đồng thời trong quá trình huấn luyện sau này để rửa sạch nỗi nhục hôm nay họ cũng sẽ liều mạng hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận