Thời Gian Chi Chủ

Chương 145: Cuối Cùng Chúng Ta Cũng Gặp Mặt

Owen nhướng mày, nói:
- Ồ?
- Cái Frazer muốn là tiết lộ ta ra ngoài cho Auroff thấy, thực chất không chỉ Auroff không nhìn ra ta đóng vai gì trong chuyện này, mà ngay từ đầu, chính bản thân ta cũng không đoán được Frazer muốn để ta đóng nhân vật gì trong kế hoạch. Ông ta đầu tư cho ta rất nhiều, nhưng lúc nào cũng tỏ ra không cần ta báo đáp lại, ta tò mò không chỉ một lần, liệu nếu ta không có ý định chơi theo kịch bản của ông ta thì chẳng phải ông ta sẽ mất cả chì lẫn chài hay sao? Nhưng sau này ta đã nghĩ ra, Frazer căn bản không quan tâm ta định chơi thế nào trong kế hoạch của ông ta, mà ông ta chỉ cần một người hấp dẫn sự chú ý của Auroff.
- Hay nói cách khác, tác dụng của ta và bọn Billy giống nhau, đều là mồi nhử Frazer thả lẫn lộn ra ngoài để giảm bớt phòng bị của Auroff, tạo cho ngươi cơ hội. Bởi vì quan hệ giữa ta và Frazer dễ thấy hơn. Để đối phó với Auroff và Teach, đúng là Frazer đã thu nhận một học trò, nhưng người đó là ngươi chứ không phải ta.
Trương Hằng hơi dừng một lát, rồi nói tiếp:
- Lại nói về tờ giấy, đây thực chất là chuyện xảy ra từ ba ngày trước. Sau khi bọn Billy bị Kent kích động viết ra tờ giấy, Auroff vừa biết đã ép Elmer viết phong thư cảm ơn mà ngươi đọc lần trước để vu hãm cho bọn Billy. Nếu dựa theo thời gian bình thường thì chuyện này đã bộc phát từ ba ngày trước.
- Vậy vì sao ba ngày trước chuyện đó lại không bộc phát?
- Bởi vì ta đã ngăn nó lại.
Trương Hằng thản nhiên nói:
- Nói thực, ta cũng không muốn dính vào chuyện ân oán của các ngươi, Auroff và Teach, nhưng Frazer hơi quá phận, chẳng những lợi dụng ta mà còn định vứt bỏ ta, không còn cách nào khác, ta chỉ có thể đi đầu quân cho bên còn lại.
- Chính vào lúc đó ngươi đã quyết định liên thủ với Auroff?
- Dựa vào trạng thái tín nhiệm lúc đó của bọn ta thì đúng là không dễ gì, nhưng chúng ta vẫn thử nói chuyện thẳng thắn với nhau. Tuy quá trình hơn gian nan nhưng vẫn may cuối cùng chúng ta vẫn đạt được nhận thức chung.
- Ngươi muốn cái gì? Có lẽ ta cũng có thể đưa ngươi.
Owen không từ bỏ cơ hội cuối cùng, thử vươn cành ô liu.
Trương Hằng lắc đầu, nói:
- Yêu cầu của ta rất đơn giản, vì Billy và những người khác đều thất vọng với con thuyền này, và Auroff cũng không yên tâm với họ, không bằng cứ để họ rời thuyền.
- Ta vẫn không rõ, dựa vào đâu mà Auroff lại tin tưởng ngươi, cho nhóm bọn ngươi tự do hoạt động trên thuyền đêm nay. Hắn thực sự không lo chuyện ngươi là học trò của Frazer à?
- Bởi vì tờ giấy kia.
Cuối cùng Auroff cũng mở miệng bổ sung:
- Chuyện tối hôm qua không phải diễn trò cho ngươi xem, có tờ giấy kia thì trên người họ đã có vết nhơ, chỉ còn con đường rời thuyền. Trừ khi giết sạch hơn sáu mươi thuyền viên trên thuyền, nếu không có không thể đoạt thuyền được. Nhưng chúng ta đã ước định với nhau rồi, sau tối nay ta sẽ sửa lại án sai, lấy lại danh dự cho bọn họ.
Billy hừ lạnh một cái, ném đám tù binh đã trói chặt ra ngoài hành lang:
- Nhớ cho kỹ lời hứa của ngươi, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai.
Nói xong, hắn quay đầu về phía Trương Hằng:
- Chúng ta chờ thuyền trưởng trong con thuyền nhỏ kia.
Trương Hằng gật nhẹ, nói:
- Vất vả rồi.
Đám người rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người Auroff, Owen và Trương Hằng.
Owen đột nhiên nhếch miệng cười:
- Thuyền trưởng? Lợi hạt thật, hóa ra người thắng đậm nhất đêm nay lại là ngươi. Ta biết ngươi có ý định rời thuyền sau một năm, nhưng không ngờ ngay cả thuyền viên mới cũng gom được rồi, bọn Billy đều là thủy thủ già có kinh nghiệm nhất trên thuyền, ngươi cứu bọn họ từ tay Auroff thì chắc chắn sau này họ sẽ quyết một lòng đi theo ngươi.
Đêm nay ở Charleston nhất định không phải là một đêm yên tĩnh.
Nửa tiếng sau khi một quán trọ đột nhiên bốc cháy, cư dân xung quanh cùng nhau hợp lực mới dập tắt được lửa lớn. Nhưng họ còn chưa kịp hoan hô chúc mừng thì lại nghe thấy tiếng pháo nổ.
Một quả đạn pháo bay xuyên qua tường thành nện vào một mái nhà của người dân, mà đó chỉ mới bắt đầu. Sau đó càng ngày có càng nhiều đạn pháo rơi lả tả trong thành. Lúc này đa số mọi người trong thành đều sững sờ, tưởng hạm đội của Pháp đột nhiên tấn công. Nhưng nên nhớ bây giờ trong cảng Charleston vẫn còn hạm đội hải quân kiêu ngạo của Hoàng Gia là Con tàu Scarborough.
Kẻ địch không giải quyết uy hiếp lớn nhất ngay đã trực tiếp dọn sạch pháo đài trên tường thành, hành vi này chẳng khác nào bỏ gốc lấy ngọn, tất nhiên sẽ phải bỏ cái giá lớn.
Nhưng chẳng bấy lâu sau, các cư dân đang bất ngờ trong thành nhận được một tin tức càng đáng sợ hơn là Kẻ phát động tấn công với Charleston không phải ai khác, mà chính là con tàu Hoàng Gia Scarborough trong cảng.
Con tàu hải quân khổng lồ này vốn luôn đóng vai trò là người bảo vệ, nhưng đêm nay đột nhiên lộ ra móng vuốt. Trong tình huống không bày ra dấu hiệu gì đột nhiên bắn về phía Charleston, pháo đài trên tường thành chính là đối tượng được chăm sóc trọng điểm, khi lần tấn công đầu tiên xảy ra đã có gần một nửa pháo đài bị phá hủy.
Lúc này đội quân canh giữ mới giật mình, bắt đầu vội vàng triệu tập nhân thủ từ trong khủng hoảng, muốn bắt đầu phản kích nhưng mưa đạn lần hai lại rơi xuống, trên tường thành lập tức xảy ra hiện tượng người ngã ngựa đổ.
Trước kia không phải chưa từng gặp tấn công, nhưng đa phần đều lần theo dấu vết, vừa nhìn thấy chiến hạm của địch từ xa đều sẽ được dự báo trước để mọi người phòng bị cho tốt. Nhưng đêm nay tấn công quá đột ngột, tới bây giờ quan chỉ huy đứng trên tường thành cũng không biết vì sao Scarborough lại đột nhiên phát điên tấn công thành.
Hỏa lực thắp sáng bầu trời đêm nay, sau năm lượt bắn, tường thành ven bờ Đông Nam của Charleston đã đổ một phần ba, chỉ còn lẻ vài viên pháo đại bác rơi xuống phía trước con tàu nữ vương Annie báo thù, bọt nước bắn lên cũng không khiến thân thuyền ướt nhẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận