Thời Gian Chi Chủ

Chương 822: Sẵn Sàng

Tần Trăn đã chuẩn bị sẵn sàng, vỗ ngực nói: "Yên tâm, cho dù là Như Hoa thì ta cũng sẽ cố gắng chịu đựng đến cùng, dù sao trên sân khấu còn có thể xem quần da."
Chớp mắt đã đến thứ sáu.
Nhìn kỳ nghỉ đang đến gần, bầu không khí trong lớp học có thể cảm nhận rõ ràng là thoải mái hơn trước rất nhiều, đặc biệt là so với thứ hai khiến người ta như lâm đại địch, trong mắt mỗi người đều viết bốn chữ lớn là chán nản, bây giờ biểu cảm trên khuôn mặt mọi người cũng thoải mái hơn nhiều, những người nói cười ở hàng trước hàng sau cũng nhiều hơn.
Nếu sắp xếp giá trị cảm xúc của học sinh trung học trong một tuần thì có lẽ thứ hai là đáy của cảm xúc, vì một tuần mới sắp bắt đầu, nghĩ đến việc còn phải chịu đựng thêm năm ngày nữa, sẽ khiến người ta vô cùng tuyệt vọng, thứ ba so với thứ hai thì khá hơn một chút, còn đến thứ tư thì cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh bình minh của kỳ nghỉ, lúc này tâm trạng hẳn là ở mức trung bình.
Đến thứ năm thì nhiều người đã nghĩ đến việc cuối tuần đi chơi ở đâu, chơi gì rồi, cũng bắt đầu phấn khích, còn đến thứ sáu, đối mặt với kỳ nghỉ trong tầm tay thì đây thường là đỉnh cao của cảm xúc, cảm giác giống như những người trưởng thành mới nhận lương vào đầu tháng, cho đến khi bước vào thứ bảy thì ngược lại không phấn khích bằng thứ sáu, vì nghĩ đến kỳ nghỉ đã trôi qua một nửa, chỉ còn một ngày nữa là hết, cảm xúc lại có chút suy sụp, đến chủ nhật thì cơ bản là vừa đau khổ vừa vui sướng, vừa tận hưởng kỳ nghỉ cuối cùng, vừa sống trong nỗi sợ hãi khi thứ hai sắp đến...
Hôm nay Bách Thanh cố ý thay một chiếc váy ngắn mà Trương Hằng chưa từng thấy trước đây, kết hợp với mái tóc ngắn của cô ấy, mang lại cho người ta cảm giác tươi mát của mùa hè, đồng thời lại trông trưởng thành hơn một chút so với chiếc quần short jeans trước đây.
"Ha."
Trương Hằng đến lớp thì thấy Bách Thanh hừ một tiếng.
"Sao vậy."
"Chiếc váy này rất hợp với cậu."
"Cảm ơn." Bách Thanh nói xong thì có vẻ hơi ngượng ngùng, vùi mặt vào sách giáo khoa, dừng lại một chút rồi lại nói thêm một câu: "Cậu trông cũng không tệ."
"Thật sao?" Trương Hằng nhìn trang phục của mình, không có gì khác biệt so với bình thường.
"Tớ đã gọi Trì Giai, được không?" Sau đó Bách Thanh nhanh chóng nói, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để chuyển chủ đề.
"Được chứ, trước đây chúng ta đã nói rồi, bạn của cậu thì cậu quyết định, tớ cũng gọi một người bạn chơi thân từ nhỏ."
Trương Hằng biết Trì Giai, là một cô gái khá hoạt bát, hình như nhà ở rất gần nhà Bách Thanh, hai người thường cùng nhau về nhà, nếu Tần Trăn ở đây thì có lẽ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, Trì Giai tuy không phải là cô gái đặc biệt xinh đẹp nhưng trông cũng rất ưa nhìn, hơn nữa có lẽ là do cô ấy thường xuyên vận động nên vóc dáng khá tốt, đồng thời cao ráo, khá hợp với Tần Trăn chơi bóng rổ.
Bách Thanh cũng không biết tại sao, bình thường cô ấy nói chuyện với Trương Hằng rất nhiều nhưng lần này chỉ nói được vài câu mà cô ấy lại không biết nên nói gì tiếp theo.
May mà lúc này tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên, chủ nhiệm lớp bước vào với sải chân dài, liếc nhìn đám học sinh đang ngu xuẩn dục động bên dưới, hừ một tiếng nói: "Chưa nghỉ học đâu, từng người đều không chờ được rồi sao, xem ra tuần này có thể để nhiều bài tập hơn."
Lời cô ấy vừa dứt thì đã gây ra một tràng than vãn.
"Ai phải học thuộc từ thì học thuộc từ, ai phải học thuộc bài thì học thuộc bài, đừng có thì thầm to nhỏ nữa."
Vì vậy, tất cả học sinh lập tức đều ra vẻ chăm chú đọc sách, còn Trương Hằng thì nhận lấy vở bài tập mà Bách Thanh lén đưa từ dưới lên, tiếp tục chép bài tập mà trước đó hắn chưa chép xong.
Thứ sáu, có lẽ là ngày náo nhiệt nhất trong tuần.
Tiết cuối cùng, đặc biệt là khi đã vào nửa sau, có lẽ chỉ còn lại một số học sinh giỏi tiêu biểu như Bách Thanh là có thể tập trung tinh thần kiên trì nghe giảng và lần này Bách Thanh rõ ràng cũng có vẻ hơi không đủ kiên nhẫn, cô ấy đã nhìn đồng hồ mấy lần rồi.
Vì vậy, thầy giáo dạy vật lý cũng biết sơ sơ hiệu quả giảng dạy của mình rồi, thấy còn ba phút nữa mới hết giờ, ông cũng không tiếp tục giảng bài nữa, dặn dò vài câu rồi cho mọi người thu dọn đồ đạc, đợi tiếng chuông hết giờ vang lên, ông lắc đầu, kẹp sách giáo khoa đi ra khỏi lớp.
"Thế nào, biết tối nay đi đâu chưa?" Trì Giai vốn không ngồi yên được, thậm chí thầy giáo dạy vật lý còn chưa lên tiếng, cô ấy đã thu dọn cặp sách xong rồi, trên mặt bàn chỉ còn lại một cuốn sách bài tập đáng thương và ngay sau khi hết giờ, cô ấy lập tức chạy đến bàn của Bách Thanh.
Người sau nghe vậy thì nhìn sang Trương Hằng bên cạnh.
Trì Giai bĩu môi: "Cậu đúng là giỏi thật, đừng để người ta bán rồi còn giúp người ta đếm tiền."
"Không phải còn có cậu sao." Trương Hằng nói.
"Tôi thích nghe câu này, đúng vậy, Bách Thanh có thể phát triển khỏe mạnh như vậy là nhờ sự chăm sóc của tôi." Trì Giai vừa nói vừa đưa tay véo mặt Bách Thanh.
"Cái gì vậy, đừng có đùa nữa." Bách Thanh thoát khỏi ma trảo của cô gái kia, nghiêm mặt nói: "Tớ tin vào nhân phẩm của Trương Hằng."
"Ôi, phụ nữ, đúng là loài có dị tính thì vô nhân tính." Trì Giai thở dài thườn thượt.
Lúc này, Trương Hằng lấy ra từ trong túi hai tấm vé xem hòa nhạc: "Xin lỗi vì bây giờ mới nói cho các cậu biết, vì trước đó không chắc chắn có mua được vé không."
"Hòa nhạc?" Trì Giai sửng sốt, mắt cô ấy rất tinh, sau đó nhìn thấy tên GEM, cô ấy kêu lên một tiếng, ngay cả những người chưa đi cũng bị tiếng kêu của cô ấy thu hút.
"Hòa nhạc của GEM, còn là khu vip nữa? Trì Giai, cậu bám được đại gia rồi à?" Có người hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận