Thời Gian Chi Chủ

Chương 209: Trong Mắt Bão

- Ta không biết hội liên minh Hắc Thương, cũng không quan tâm tới ân oán của các ngươi. Nhưng nếu ngươi thực sự là chủ nhân của con tàu kia thì tốt, ta đang chuẩn bị tìm ngươi đàm phán một vụ giao dịch.
Karina tức quá hóa cười:
- Ngươi đoạt tàu vận chuyển hàng hóa của ta còn muốn giao dịch với ta?
- Sao lại không nhỉ?
Wilton gãi gãi cổ, nói:
- Chiến lợi phẩm các ngươi cướp được cũng nên đổi thành tiền, mà chỗ của ta còn có một nhóm hàng hóa đặc biệt, chắc chỉ có mình ngươi bỏ tiền ra mua.
Hắn phất tay, mấy tên hải tặc sau lưng ngồi thuyền nhỏ lên thuyền, một lát sau dẫn theo bốn người khác tới. Karina nhận ra bốn người kia đều là thuyền viên trên tàu Breeze, bị trói từ đầu tới chân. Nhưng thoạt nhìn bọn họ vẫn bình an vô sự. Nữ thương nhân thở phào một hơi, nhưng câu tiếp theo của Wilton lại khiến nàng tức run người:
- A hàng hóa tới rồi, mau ra giá đi.
Wilton nhìn về phía nữ thương nhân, nói:
- Thế nào, ngươi không muốn mấy món hàng này à?
Karina cắn chặt răng không nói gì.
- Không sao, bọn ta đều là người văn minh cả, sẽ không ép ai phải giao dịch đâu thưa tiểu thư.
Wilton vung tay lên, lập tức có thủ hạ tiến lên kéo thuyền viên tàu Breeze tới chỗ cắm cọc gỗ, rồi trói bốn người đang không hiểu chuyện gì vào cọc gỗ.
Wilton ăn hết quả táo trong tay, rồi nhổ hạt sang một bên. Sau đó tùy tiện lau tay vào quần áo, rút con dao nhỏ trên người ra đi tới trước cọc gỗ.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Trong lòng Karina dâng lên dự cảm bất thường.
- Ngươi biết không, từ bé ta đã vô cùng tò mò với cấu tạo cơ thể con người.
Wilton dùng con dao nhỏ đẩy quần áo trên người mục tiêu, đó là một thiếu niên rất trẻ, trên mặt đầy chấm tàn nhang, thoạt nhìn mới khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Karina nhớ rõ hắn, thiếu niên là do chú ruột của chính hắn đề cử, tên là Bố Khắc. Hai người họ cùng làm trên tàu Breeze, Bố Khắc là một người rất cởi mở, trên mặt thường xuyên nở nụ cười. Nhưng bây giờ, trên mặt hắn chỉ còn lại biểu cảm sợ hãi.
Nhất là khi mũi dao đang nhẹ nhàng lướt trên lồng ngực của hắn.
- Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?!
Nữ thương nhân giận dữ thốt lên.
Wilton mỉm cười, mũi dao dừng lại ở bụng dưới của thiếu niên:
- Giống như ta đã nói, ta chỉ muốn bàn bạc một cuộc giao dịch ngươi tình ta nguyện với ngươi mà thôi.
Mắt Karina giận như muốn phun lửa, nhưng lúc này nàng đang một thân một mình, cộng thêm thủ hạ của Wilton có gần hai trăm người, hai con thuyền hải tặc. Còn nàng lại đơn độc một mình cộng thêm một người chạy tới báo tin. Nhưng người đó lại là công nhân bốc vác ở nơi giao dịch hàng đã qua sử dụng, ngoài việc đồng ý yêu cầu của Wilton ra thì nàng không còn cách nào khác.
- Ngươi muốn bao nhiêu tiền?
Cuối cùng nữ thương nhân cũng phải thỏa hiệp.
- Thế này là đúng rồi, nói sớm một chút thì không phải chẳng có chuyện gì à.
Wilton cất con dao đi, cười nói. Ngay khi mọi người đều cho rằng nguy hiểm đã qua thì Wilton lại đột nhiên quay người lại, giữa các ngón tay xuất hiện tia sáng bén nhọn, sau đó, con dao nhỏ kia trực tiếp đâm vào phần bụng của Bố Khắc.
Bố Khắc hét thảm một tiếng, trong mắt Wilton xuất hiện cảm xúc hưng phấn. Hắn không những không dừng động tác mà ra tay càng mạnh hơn, khiến con dao nhỏ rọc mạnh từ rốn thẳng lên trên, cuối cùng bới hết hoàn toàn bụng dưới của thiếu niên kia.
Từ bé tới lớn Karina chưa bao giờ thấy được một màn máu tanh tàn bạo như vậy, nàng che miệng lại, nỗi sợ hãi to lớn bao phủ lấy cả người.
Lúc còn nhỏ, Karina từng nghe tới không ít chuyện cũ đáng sợ liên quan tới hải tặc, những tên đàn ông sinh hoạt chủ yếu ở trên biển này bị thế giới văn minh coi như dã thú và côn đồ, nhưng từ sau khi tới Nassau, nàng lại nhận ra hải tặc thực tự không giống trong mấy câu chuyện nàng từng được nghe. Bọn họ cũng là con người, cũng có đủ loại tình cảm. Mà con người ở đây đa phần đều biết nói chuyện, cũng tồn tại người có trí tuệ và phong độ như Trương Hằng.
Vì thế ấn tượng của nàng đối với hải tặc đã hoàn toàn thay đổi, mãi tới khi Wilton xuất hiện, hắn lần nữa khơi dậy những ký ức đáng sợ liên quan tới hải tặc.
Máu tươi nhuộm thẫm tay phải và con dao của Wilton, hắn lùi hai bước, nghiêng đầu thưởng thức kiệt tác của chính mình:
- Thú vị, ngươi biết không, con người dù có bị đào xới bụng cũng không chết ngay lập tức.
Ánh mắt của nữ thương nhân nhìn về hắn đã hoàn toàn thay đổi, run rẩy nói:
- Không phải ta đã đồng ý rồi hay sao?
- Đúng thế, nhưng trừ cái này ra.
Wilton nhận khăn tay thủ hạ đưa tới, lau vết máu trên con dao:
- Đây là hàng không bán, dù sao ngoài kiếm tiền ra thì ta cũng phải nghĩ cách tìm chút việc vui mà?
Nói xong thì hắn cười lộ hai hàm răng trắng với Karina, đi đôi với tiếng hét ngày càng thảm thiếu và yếu ớt của Bố Khắc, nụ cười của hắn càng khiến mọi người cảm thấy ớn lạnh.
- Yên tâm, ta không ra giá lung tung đâu. Bây giờ giá trị của một tên nô lệ da đen cường tráng là năm đồng tiền vàng, vậy thì những thủy thủ có kinh nghiệp phong phú này ta bán ngươi giá mười đồng tiền vàng. Ngoài bốn tên ở đây ra thì trên thuyền vẫn còn hai mươi tám người nữa, tổng cộng là ba mươi hai người. À, không, bây giờ phải là ba mươi mốt, tổng cộng lại là ba trăm hai mươi đồng tiền vàng.
Nữ thương nhân định để bản thân có thể trấn tĩnh lại, nhưng khi nói chuyện, nàng có thể nghe thấy giọng của mình đang run rẩy:
- Hiện tại trong tay ta không có nhiều tiền như vậy.
- Vậy thì phiền phức rồi.
Wilton cau mày, nói:
- Chậc chậc, cái giá ta đưa ra cho ngươi đã ưu đãi lắm rồi, không thể tốt hơn được đâu. Nhưng nếu ngươi thực sự không đủ tiền thì có thể chọn mua một nửa, ta có thể mang hết hàng hóa ra cho ngươi chọn thử, sao nào, cảm thấy được đúng không. Để ngươi quyết định sống chết của bọn họ, người được chọn sẽ cảm kích ngươi, sau này càng bán mạng làm việc cho ngươi hơn. Còn những người bị bỏ lại ấy à...
Bạn cần đăng nhập để bình luận