Thời Gian Chi Chủ

Chương 152: Bệnh Máu Xấu

Sai khi trở thành thuyền trưởng, điều cảm thấy rõ ràng trực quan nhất là việc cần làm nhiều hơn trước, trước đó ở thuyền sư tử trên cơ bản là hắn chỉ học tập là chính, nhìn nhiều nói ít, vì để không khiến Auroff cảnh giác, trước khi trở thành thuyền trưởng thì Trương Hằng hầu như không tham gia bất kỳ công việc nào trên thuyền, bởi vậy mỗi ngày chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi, còn bây giờ hắn phải một mình phụ trách nguyên cả thuyền, đồ vật cần cân nhắc tất nhiên cũng sẽ nhiều hơn.
Trước tiên Trương Hằng tìm Dufresne, giao cho hắn ra biển mua một đống quả chanh.
Thời đại hải tặc nguy hiểm đến từ mọi mặt.
Trong đó bệnh máu xấu cũng là một điều không thể bỏ qua.
Do điều kiện kỹ thuật lúc đó còn giới hạn, phần lớn rau củ quả trái cây trên thuyền đều không thể được bảo quản lâu, dù là hải quân hay hải tặc, phần lớn vẫn là dùng bánh bích quy và thịt khô là chính, thêm một phần hải sản thì trong thời gian ngắn cũng không có vấn đề gì, chỉ khi nào trong thời gian dài không thể đến đất liền thì mới bị thiếu hụt vitamin, dẫn đến những hệ lụy phiền phức.
Nhẹ thì toàn thân suy yếu không còn chút sức lực nào, răng lơi lỏng, xương cốt đau đớn, thậm chí nghiêm trọng hơn còn có thể dẫn đến tử vong, thời điểm Columbus thăm dò đại lục mới, hầu hết các thuyền viên đều chết vì bệnh máu xấu, trong chuyến lữ hành vòng quanh Trái Đất của Magellan cũng có hai phần ba thuyền viên chết vì bệnh còi.
Người đời sau cơ bản đều biết những cái đó đều do thiếu vitamin, đặc biệt là vitamin C, nhưng trong niên đại hiện tại Trương Hằng đang ở, thì hầu hết mọi người đều chỉ biết cầu nguyện ở ngoài, cản bản là không có phương pháp ứng phó hiệu quả nào.
Trước đó trên thuyền sư tử, Trương Hằng đã từng thấy qua một vài người mắc bệnh máu xấu, thần sắc uể oải, lúc chiến đấu cũng chỉ có thể phát huy ra năm, sáu phần mười thực lực, mà cái này cũng cho hắn một lời nhắc nhở, khi đến phiên hắn mang thuyền ra khơi thì chuyện đầu phải làm là dự trữ quả chanh.
Cái này cũng rất dễ cất giữ, dưới trạng thái nhiệt độ bình thường có thể bảo quản đại khái khoảng một tháng sẽ không hư, đây là một trong những loại trái cây chứa vitamin C nhiều nhất, trừ cái đó thì Trương Hằng còn tìm đến đầu bếp mới chiêu mộ, bảo hắn nướng một ít rau quả làm hoa quả khô, như vậy liền có thể cơ bản đề phòng bệnh máu xấu gây nguy hiểm trong lúc phiêu lưu.
Tiếc nuối duy nhất là đậu nành của Trung Quốc truyền vào Châu Âu còn phải tận vài chục năm sau, đây là nguồn rau tươi sạch dễ dàng tìm thấy nhất trên thuyền, giá đỗ sinh trưởng cũng không cần có đất, chỉ cần một chút nước liền có thể phát triển tốt, giàu protein và vitamin, Trương Hằng đã ủy thác cho mấy thương nhân có quan hệ với công ty phía đông Ấn Độ giúp hắn sưu tầm, nhưng mà nhanh nhất cũng phải một năm nữa.
Giải quyết vấn đề đồ ăn, Trương Hằng lại đi gặp thương nhân ở chợ đen trên đảo, chủ yếu là để thương thảo vấn đề bán chút chiến lợi phẩm, bình thường thì các băng hải tặc tương đối lớn trên đảo đều hợp tác với một thương nhân ở chợ đen cố định, song phương thành lập quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Hải tặc trực tiếp đưa chiến lợi phẩm cướp được cho hắc thương quen thuộc, mà người sau cũng sẽ cung cấp lại một thị trường có giá cả phong phú hơn. Lúc đầu Trương Hằng cũng cho rằng hắn có được thuyền Hàn Nha rồi cũng sẽ nhận được không ít ưu ái của thương nhân chợ đen, nhưng tình huống gặp mặt thực tế cùng trong tưởng tượng của hắn lại có không ít khác biệt.
Hắn bái phỏng những hắc thương tương đối lớn trên đảo mặc dù biểu hiện của đối phương với hắn vẫn cực kỳ khách khí nhưng nhìn kỹ thì đều chỉ là lễ nghĩa ở mặt ngoài, giá cả cho ra cũng không được tính là ưu đãi, căn cứ theo lời của Dufresne đi cùng thì điều kiện chỉ tốt hơn người bình thường mới ra biển một chút, không thể nào so sánh với thuyền sư tử trước đó.
Mà trả lời của đối phương cũng cơ bản đều giống nhau, bọn hắn hiểu rõ điều kiện phần cứng xuất sắc của thuyền Hàn Nha như ban ngày, nhưng mà lại có chút lo lắng với người thuyền trưởng quá trẻ tuổi là Trương Hằng, có ít người cũng nghe được sự việc phát sinh trên bờ biển trước đó, cho rằng hắn thuê một đứa con gái đảm nhận vị trí thủy thủ trưởng là một quyết định không thành thục, không đủ cân nhắc, mà cái này cũng vừa vặn chứng thực cho lo lắng của bọn hắn trước đó.
Bởi vậy bọn hắn biểu đạt rằng, hi vọng Trương Hằng và thuyền Hàn Nha hiện tại của hắn đi săn thành công vài lần để chứng minh mình có năng lực đặt chân tại vùng biển này, sau đó lại lần nữa trao đổi về vấn đề phân chia sau.
Sau khi ra khỏi cửa, Dufresne liền nhíu mày:
- Tình huống có chút không đúng lắm, trước kia bọn gia hỏa này đều biểu hiện rất nhiệt tình với đoàn hải tặc có tiềm lực xuất hiện trên đảo, xem ra lời đồn kia có thể là thật.
- Lời đồn gì?
- Bởi vì thủ tiêu tang vật mang đến lợi ích rất lớn, hắc thương to to nhỏ nhỏ trên đảo cũng có không ít, cạnh tranh lẫn nhau cũng cực kỳ kịch liệt, đôi lúc thậm chí cũng sẽ vạch mặt nhau, vì lôi kéo những thuyền hải tặc hợp tác với các thương nhân khác về bên mình, một số người sẽ bí mật tài trợ cho những phần tử che giấu dã tâm ở trên thuyền, kích động bọn họ phản loạn đoạt quyền, nếu như những tên kia thành công, để báo đáp thì sẽ lựa chọn bọn người đã giúp đỡ làm đồng bọn hợp tác mới. Nhưng gần đây ta nghe nói, thương nhân ở chợ đen trên đảo đang đàm phán kết thúc cái cục diện hỗn loạn mất trật tự này, bọn hắn dự định sẽ thành lập một cái liên minh.
Không có thương nhân nào thích cạnh tranh, bởi vì cạnh tranh mang ý nghĩa là tổn thất lợi nhuận, bất kể là dùng cách nâng cao giá thu mua để cướp khách hàng hay là giúp đỡ người có dã tâm đoạt quyền, thì kiểu gì cũng khiến bọn hắn tăng thêm chi phí chi tiêu, căn cứ vào lời giới thiệu của Dufresne, thời điểm trước đó không phải là không có người cân nhắc thành lập liên minh thương nghiệp, nhưng vì vấn đề phân chia lợi ích trong nội bộ của liên minh từ đầu đến cuối vẫn chưa có cách giải quyết, bởi vì không có bất kỳ một phương án phân chia lợi ích nào khiến tất cả mọi người đều cảm thấy thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận