Thời Gian Chi Chủ

Chương 217: Dấu Chân Trên Cát

Sau những chuyện xảy ra tối hôm qua, Trương Hằng chẳng những giải quyết được sự uy hiếm do Wilton mang tới mà còn dùng tốc độ nhanh nhất tạo dựng uy danh của bản thân ở trên đảo. Hiện tại đã không còn bất cứ một người nào mang tâm lý náo nhiệt để đối đãi khi nhắc đến hắn và Hàn Nha Hào nữa. Điều này cũng có thể nhìn ra được từ phản ứng của những thuộc hạ kia của Honegger trước đó.
Khi bọn họ nghe được tin Honegger chuẩn bị đến gây sự với Trương Hằng, sở dĩ lần lượt từng người đều chần chừ thật ra chính là biểu hiện của sự e ngại.
Sự kính sợ này đã được Trương Hằng tích tụ lên hơn hai trăm nhân mạng. Chính vì vậy ngoại trừ việc bắn phá Charleston trước đó rồi xử lý hai vị tổng đốc Edward thì hiện tại Nassau không có người nào có thể khiến người ta kính sợ hơn Trương Hằng.
- Ngươi không định giải thích một chút chuyện đã xảy ra trên bờ biển sao?
Vẻ mặt Honegger không tốt nói.
- Bờ biển? Chuyện gì?
Trương Hằng hỏi ngược lại.
Honegger thầm mắng một tiếng vô sỉ, tất cả mọi người đều biết chuyện trên bờ biển là ai làm, nhưng đúng là Trương Hằng hoàn toàn không lưu lại chứng cứ trực tiếp nào, mấu chốt hơn chính là Wilton và đám hải tặc thủ hạ của hắn ta cũng đều chết sạch, ngay cả nhân chứng cũng tìm không ra.
Honegger không muốn cãi cọ vấn đề này, gọn gàng dứt khoát nói:
- Nã pháo với con thuyền bỏ neo trên cảng, giết chết tất cả người của đoán hải tặc, ngươi không lo lắng cách làm của mình sẽ khiến nhiều người trên đảo tức giận sao?
- Ai sẽ vì chuyện này mà tức giận chứ?
Honegger nhất thời nghẹn lời.
Hắn bởi vì chuyện Trương Hằng gây ra mà tức giận, nhưng thật ra chưa kịp nghĩ tới chuyện này, hai vấn đề hắn nói kia đặt ở trên người hải tặc trong đảo thật sự rất nghiêm trọng, dù sao đầu năm nay ai mà không có hai kẻ thù, không ai hy vọng bản thân mình đang ngủ bị người ta cắt yết hầu.
Nhưng mấu chốt là thân phận nhóm người Khô Lâu Hào cũng không phải là hải tặc trên đảo, mà là một đám đến từ bên ngoài, hơn nữa lúc trước hành động kiêu ngạo của bọn họ kỳ thật đã dẫn tới không ít người thấy phản cảm, từ những người vây xem trên bờ cát buổi sáng hôm nay có thể nhìn ra, bọn họ cũng không có đồng tình gì với việc Wilton chết, chỉ cảm thấy khiếp sợ với Trương Hằng quả quyết.
Đương nhiên cũng có sinh ra đề phòng, nhưng không tính là quá mãnh liệt.
Trương Hằng nói:
- Thuyền trưởng Honegger, ta biết ngươi trả giá rất nhiều vì giữ gìn trật tự trên đảo, bởi vì có ngươi và thuyền viên của ngươi tồn tại, Nassau mới có thể hòa bình tới hôm nay, đối với chuyện này, trong lòng ta cũng mang cảm kích giống những người khác trên đảo, hơn nữa vô tình phá hư cố gắng của ngươi. Ngươi và Wilton cũng tiếp xúc qua, hẳn là rất rõ ràng hắn ta là dạng người gì, thứ cho ta nói thẳng, chờ mong của ngươi ngay từ lúc bắt đầu đã không có khả năng thực hiện, hắn ta và nhóm người dưới tay hắn ta sẽ không thành thành thật thật đợi ở trên đảo.
- Cho nên ngược lại ta phải cảm ơn ngươi giúp ta giải quyết phiền phức này đúng không?
Honegger châm chọc nói.
- Bình tĩnh mà nói, ngươi mong muốn sáng sớm tỉnh lại thấy thi thể hắn ta ở trên bãi biển rồi đến lý luận cùng ta, hay là thấy thi thể của ta đi lý luận cùng hắn ta?
Trương Hằng tâm bình khí hòa nói.
Honegger im lặng, cho dù hiện tại hắn ta tức giận cũng không thể không thừa nhận được, so với việc đám người Khô Lâu Hào hoàn toàn không nói đạo lý kia, chỉ nhìn ai cũng là người dã man nắm đấm to, ít nhất Trương Hằng bên này vẫn nguyện ý giảng đạo lý, nhưng nghĩ tới người giảng đạo lý kia vừa mới nổi lên một làn sóng với nhóm người Wilton kia là hắn lại không nhịn được đau trứng.
Có điều tới lúc này rồi, cơn giận của hắn ta tiêu tan cũng không sai biệt lắm, hơn nữa Trương Hằng cũng không làm ra chuyện gì, tuy rằng cả Nassau đều biết ai xử lý nhóm người Khô Lâu Hào kia, nhưng ít nhất bên ngoài Trương Hằng cũng không thừa nhận chuyện này là hắn làm.
Vấn đề hiện tại là hắn ta nên xử lý ảnh hưởng của chuyện này như thế nào, nếu là lúc trước hắn không cần để ý nhiều như vậy, trực tiếp truy cứu trách nhiệm của Trương Hằng là được rồi, thậm chí có thể lợi dụng uy vọng của mình đuổi đối phương ra khỏi đảo, nhưng với danh vọng hiện tại của Trương Hằng, hắn ta rất khó làm được, nhưng nếu nhượng bộ như vậy, cái gì cũng không làm, lại có vẻ rất yếu đuối, hắn ta không biết sau này mình còn có thể thủ được thành lũy hay không.
Hắn đã có thói quen sinh hoạt trên lục địa, không có cách nào trở lại đại dương bao la.
Honegger đang khó xử, không nghĩ tới Trương Hằng ở đối diện mở miệng trước:
- Có rất nhiều người không nhận thức được tầm quan trọng của thuyền trưởng Honegger ngươi đối với Nassau, chỉ có khi ngươi và thủ hạ của ngươi thủ vệ bờ biển chúng ta mới có thể yên tâm rời bến, có điều việc thủ vệ Nassau tới bây giờ cũng không nên là trách nhiệm của một người.
Honegger nhíu mày, chờ Trương Hằng nói tiếp.
Mà người kia quả nhiên không làm cho hắn ta thất vọng, Trương Hằng dừng một chút nói tiếp:
- Ta tuyên bố sẵn lòng thủ vệ thành lũy cùng với thuyền trưởng Honegger , đương nhiên, bình thường thành lũy vẫn nằm trong tay ngươi và người của ngươi, chỉ có khi xuất hiện nguy hiểm, người của ta sẽ tham gia chiến đấu, đây là thử thách đối với ngươi, cũng coi như là thử thách với Hàn Nha Hào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận