Thời Gian Chi Chủ

Chương 68: Phòng tuyến Mannerheim chào đón ngươi (10)

Nữ nhân đối diện lại hỏi hắn vài vấn đề, bao gồm hắn tại sao lại xuất hiện nơi này, có đồng bọn hay không, có phải là người theo chủ nghĩa cộng sản.... Trương Hằng trả lời từng câu một, mấy ngày nay hắn du đãng trong rừng rậm không mục đích cũng từng nghĩ tới sẽ trả lời vấn đề này thế nào.
Bởi vậy người hỏi một lát cũng tìm không ra điều gì, ở trong quá trình trò chuyện Trương Hằng còn nhận được một ít tin tức, ví dụ như tên nữ nhân đối diện là Maggie, một bác sĩ ngoại khoa. ở niên đại này nữ quyền vận động để cho địa vị phụ nữ đạt được mức độ cải thiện nhất định, nhưng mà nữ bác sĩ ngoại khoa vẫn như cũ vô cùng hiếm thấy, Maggie sau khi hoàn thành việc học không thể không rời đi quốc gia của mình, nàng ở Thụy Điển cư trú một đoạn thời gian rất dài, sau đó đến một bệnh viện ở Phần Lan đảm nhiệm chức vụ.
Khi chiến tranh bộc phát, nàng không chọn rời đi, mà lưu tại nơi này trở thành một tình nguyện viên, cũng là nhân viên y tế duy nhất bên trong đội du kích này, còn người trước đó tên Aki ria mép thì là thiếu úy, phụ trách chỉ huy đội du kích.
Hỏi xong những vấn đề kia, Maggie nghiêng mắt nhìn Trương Hằng, lười biếng nói:
"Ta biết ngươi muốn cái gì, nhưng ta không phải người quyết định, trước tiên ngươi ở đây chờ, ta sẽ nói mọi chuyện đã nghe được cho Aki."
Trương Hằng nghe vậy không lập tức rời đi:
"Nàng thế nào?"
"Ngươi nói đứa bé kia sao... Đưa về coi như kịp thời, phẫu thuật thuận lợi cũng đã truyền máu, hôm trước Thụy Điển vừa mới tiếp viện thuốc chống viêm, nàng sẽ không có chuyện gì, buổi sáng ngày mai hẳn là có thể tỉnh lại."
Maggie không ngẩng đầu. Trương Hằng phát giác nàng có chút không quan tâm, Trương Hằng gật nhẹ đầu, trở lại kho củi.
Lần này thời gian hắn chờ đợi rõ ràng dài hơn lần thứ nhất, khi mặt trời lên có đội viên du kích đưa tới bữa sáng cho hắn, gồm có một bát canh thịt hươu nóng hôi hổi, nửa cái bánh mì và mứt việt quất xanh. Số đồ ăn này tốt hơn nhiều so với đồ ăn của binh lính Liên Xô, đây chính là ưu thế khi chiến đấu tại bản địa, đội du kích mặc dù trốn trong núi sâu, nhưng lại có thể từ thôn xóm xung quanh đạt được tiếp tế không ngừng, còn có người dân sẽ đến báo tin động tĩnh quân Liên Xô cho bọn họ.
Những ngày này Trương Hằng trốn đông trốn tây cũng đã thật lâu chưa ăn uống hẳn hoi, việc gì có thể hẳn đều đã làm giờ lo lắng cũng vô dụng, thế là quyết định quét sạch đồ ăn đưa đến. Mãi cho đến buổi trưa Maggie mới lại xuất hiện trước mặt của hắn.
"Thật đáng tiếc, chúng ta không thể đưa ngươi đến chiến tuyến hậu phương, hiện tại chiến sự đang nguy cấp, chúng ta không có đầy đủ nhân lực làm chuyện này."
"Các ngươi chỉ cần nói phương hướng và cho ta lương thực, ta có thể tự mình đi."
Maggie cười cười. Trương Hằng bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân thật sự là gì. Lần này nữ bác sĩ cũng không vòng vo, gọn gàng dứt khoát nói:
"Thân phận và lai lịch của ngươi đều rất khả nghi, mặc dù ở trong đó tìm không thấy lỗ hổng nhưng đa số cũng đều không có cách nào nghiệm chứng, chủ yếu chính là ngươi biết căn cứ đội du kích ở đâu, chúng ta không có khả năng thả ngươi đi như vậy."
Trương Hằng im lặng.
"Aki là người tương đối ghét phiền phức, có lẽ việc này không công bằng với ngươi, nhưng trước mắt chúng ta không có cách nào loại trừ khả năng ngươi là gián điệp Liên Xô, cách xử lý như vậy là tốt nhất. Trong chiến tranh khắp nơi đều có người chết, tùy tiện tìm một chỗ ném thi thể của ngươi cũng không có ai biết."
Maggie dừng một chút, muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của người nào đó, nhưng phản ứng của đối phương lại làm cho nàng thất vọng. Trương Hằng biết rõ nếu như bản thân thực sự đối mặt với kết quả tệ nhất, thì người xuất hiện ở cửa phải là đội viên du kích chứ không phải nữ bác sĩ.
"Tin tức tốt là đứa bé kia vẫn luôn giúp ngươi nói chuyện." Maggie tiếp tục nói:
"Từ ngày ta biết này cho đến nay, ta chưa từng thấy nàng nói nhiều đến như vậy, có nàng đảm bảo, Aki đồng cho ngươi một cơ hội, để ngươi chứng minh rốt cuộc ngươi là kẻ thù hay đồng đội của Phần Lan."
"Có ý gì?"
"Chúc mừng ngươi, ngươi bây giờ là một thành viên của đội du kích, đứa bé kia đúng lúc thiếu đồng đội, đợi vết thương của nàng tốt lên, các ngươi cùng nhau hành động." Nữ bác sĩ lo lắng nói.
Trương Hằng biết đây chính là điều kiện tốt nhất mà hắn có thể đạt được lúc này, tuy rằng chênh lệch xa với kỳ vọng, nhưng hắn không có quyền từ chối, ý uy hiếp trước đó của Maggie rất rõ ràng, nếu như hắn không đồng ý, vậy cũng chỉ có một con đường chết. Trương Hằng không biết tình cảnh của mình xem như thay đổi tốt hay là càng hỏng bét. Tin tức tốt là hiện tại hắn có một điểm tiếp tế và một công việc, Trương Hằng được chứng kiến kỹ năng của nữ bắn tỉa, thực lực không thể nghi ngờ. Nhưng tin tức xấu là hắn hoàn toàn bị cuốn vào trong cuộc chiến tranh này, từ một người đứng xem bị ép biến thành người tham dự, cân nhắc đến nơi hắn cần tham gia giao chiến, hệ số nguy hiểm không thể nghi ngờ thẳng tắp tăng thêm.
Trước đó hắn từ chưa hề nhận qua bất kỳ huấn luyện quân sự nào, điểm này chắc hẳn sĩ quan ria mép cũng có thể nhìn ra được, thế nhưng đối phương vẫn đưa ra yêu cầu như vậy, trong đó chưa chắc không có ý khác. Trương Hằng hỏi Maggie:
"Ta chưa từng bấn súng, trước tiên có thể cho ta luyện tập sao?"
"Đương nhiên, đây là yêu cầu hợp lý, cho đến khi đứa bé kia khôi phục, chỉ cần không rời khỏi căn cứ ngươi muốn làm gì đều được."
Nữ bác sĩ hơi kinh ngạc trước sự tỉnh táo của Trương Hằng, nàng phát hiện bản thân có chút nhìn không thấu người trẻ tuổi trước mắt này, sự trưởng thành hoàn toàn không cân xứng với tuổi tác, đối mặt khốn cảnh vẫn có thể bảo trì lý trí, rất nhanh có thể nhận rõ hiện thực, khiến Maggie sinh ra một chút hứng thú.
"Ngươi muốn luyện vũ khí gì, súng trường M28? Súng tiểu liên Suomi M31? Ừm, cái này tương đối khó kiếm, nhưng trong kho vũ khí của chúng ta còn có súng máy hạng nhẹ DP-28 thu được từ giao chiến với tiểu đội Liên Xô..."
"Nếu như có thể để cho ta thử súng trường và súng lục trước đi."
Trương Hằng vẫn là xuất phát từ góc độ tự vệ, súng máy và súng tiểu liên uy lực đương nhiên lớn, thế nhưng tiếng cũng lớn, trên chiến trường thuộc về mục tiêu được quân địch ưu tiên chăm sóc, hắn không muốn chim đầu đàn, đánh giết kẻ thù nhiều ít với hắn mà nói không có chút ý nghĩa nào, huống chi kết cục của trận chiến tranh này đã sớm định.
"Trừ bắn súng tốt nhất ngươi nên luyện thêm trượt tuyết, mùa này trên núi tuyết đọng rất dày, tốc độ đi bộ kém xa ván trượt tuyết, nó có thể ở thời điểm mấu chốt cứu ngươi một mạng."
Maggie lại đốt điếu thuốc, nói bổ sung. Đây là một đề nghị đáng tin cậy, biết trượt tuyết là tiêu chuẩn thấp nhất của đội viên du kích, tính cơ động cao để cho bọn họ tới đi tự nhiên, rất khó bị quân địch vây quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận