Thời Gian Chi Chủ

Chương 699: Cuộc Gặp Định Mệnh

Tên thương nhân người Pháp vừa lau mồ hôi trên trán vừa khuyên Trương Hằng, còn một người khác thì đi đến bên người hầu gái kia thì thầm vài câu.
Cuối cùng, người hầu gái nói: "Ngài có thể mang theo thanh sườn đao nhưng phải để lại thanh đại đao."
Trương Hằng biết đây là nhượng bộ lớn nhất mà đối phương có thể làm rồi, hắn đương nhiên cũng không muốn vì chuyện này mà khiến chuyến đi tối nay đổ sông đổ bể, không gặp được người chủ, vì vậy hắn gật đầu đồng ý với yêu cầu của đối phương.
Tuy nhiên, Trương Hằng không đưa thanh đại đao bên mình cho người hầu gái mà cắm vào khoảng đất trống trong sân, rồi nói: "Đừng động vào nó, lúc ta rời đi sẽ tự mang đi."
Người hầu gái không phản đối, sau khi nghe xong liền cúi người một lần nữa: "Chào mừng quý khách đến với Ukiyoshi, xin hãy cho phép tôi đền bù cho sự bất kính trước đó."
Không đợi Trương Hằng nói gì, cô ta rút thanh hoài kiếm bên hông, đảo ngược lại rồi đâm về phía ngực mình.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tên thương nhân người Pháp thậm chí còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, mũi dao đã đâm thủng làn da mỏng manh của người hầu gái, sắp đâm thủng tim cô ta, tuy nhiên ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, một vỏ kiếm đã đỡ được.
"Không cần đâu, ta đã tha thứ cho cô rồi." Trương Hằng nắm chặt sườn đao nói.
Còn Gabriel bên kia đã kinh ngạc đến mức đứng sững tại chỗ! Trời ạ, những tên này đều là loại điên gì vậy, trước đó khi khuyên Trương Hằng, hắn cũng từng thầm oán người hầu gái kia làm quá nhưng so với vậy, biện pháp khắc phục hiện tại của đối phương lại khiến hắn sợ hãi hơn.
Chỉ là một lỗi nhỏ thôi mà, không, thậm chí đây còn chẳng thể coi là lỗi nhỏ, người hầu gái này chỉ làm tròn trách nhiệm của mình, có cần phải làm đến mức này không? Tên thương nhân người Pháp liên tục lắc đầu.
Nhưng Trương Hằng lại rất rõ ràng, những người trong trà thất này có lẽ không chỉ đơn giản là võ sĩ, mà còn là những sát thủ do phe đảo mạc nuôi dưỡng.
Bởi vì chỉ có sát thủ mới có thể lãnh đạm với mạng sống như vậy, không chỉ mạng sống của người khác mà còn cả mạng sống của chính mình.
"Mời ngài đi theo." Mặc dù có một chút chuyện nhỏ xảy ra ở giữa nhưng bà chủ vẫn không đổi sắc mặt, đích thân dẫn đường ở phía trước.
Còn Trương Hằng đã thu hồi sườn đao, thản nhiên đi theo, ngược lại Gabriel lại ngẩn người ra một lúc, rồi mới nhanh chân đi theo.
Bà chủ kéo mở một cánh cửa chướng tử, bên trong đã có một số người ngồi đó, phần lớn là võ sĩ, bên cạnh còn có một số kỹ nữ đi theo hầu rượu.
Trong số đó có một người đang chơi nhạc cụ truyền thống của Nhật Bản là đàn samisen, còn có hai người khác đang múa, những người còn lại thì rót rượu cho khách.
Thấy tên thương nhân người Pháp bước vào, một võ sĩ lớn tuổi hơn đứng dậy chào đón, đồng thời giới thiệu thân phận của Gabriel với những người khác, nhân cơ hội này, Trương Hằng cũng đảo mắt nhìn qua những người đang ngồi, không thấy tên có vẻ là Nakamura Hanjiro đâu nhưng lại bất ngờ gặp một người quen.
Takeuchi Shinji.
Hắn ta từng cùng Yamada đến võ đường Koyama gây hấn, sau khi Yamada bị chặt đứt một cánh tay, Trương Hằng vốn tưởng Takeuchi sẽ ra mặt trả thù cho đồng bọn nhưng không ngờ tên này lại tự nhận không phải đối thủ của hắn, lặng lẽ dẫn người rời đi, tuy nhiên chính vì sự điềm tĩnh này mà Trương Hằng nhớ đến hắn ta.
Takeuchi sau khi nhìn thấy Trương Hằng thì sắc mặt lập tức thay đổi, dường như không ngờ hắn sẽ xuất hiện ở đây tối nay nhưng cuối cùng vẫn cố nặn ra một nụ cười, gật đầu với Trương Hằng.
"Takeuchi, các ngươi trước đây từng quen biết sao?" Võ sĩ lớn tuổi kia nhìn thấy cảnh này, tò mò hỏi.
"Có thể coi là có duyên gặp mặt." Nụ cười trên mặt Takeuchi có chút miễn cưỡng, bởi vì chuyện xảy ra ở võ đường Koyama quá mất mặt, rõ ràng hắn ta cũng không muốn nói chi tiết ở đây.
Sau khi võ sĩ lớn tuổi kia giới thiệu, Trương Hằng cũng hiểu sơ bộ về thân phận của những người trong phòng hiện tại, đại khái đều là võ sĩ của hai phiên Choshu và Satsuma nhưng Trương Hằng không thấy Matsuo và Takahashi trong số đó, có lẽ là do cấp bậc không đủ nên không thể tham gia yến tiệc tối nay.
Trương Hằng không quên nhiệm vụ chính của mình, sau khi ngồi xuống thì dịch những câu hỏi của những người khác cho Gabriel, sau đó lại dịch từng câu trả lời của Gabriel nhưng hiện tại thì hai bên đều nói những câu khách sáo vô bổ, bao gồm cả ấn tượng của Gabriel về Kyoto, tình hình hiện tại của Pháp và một số tình hình ở châu Âu, võ sĩ lớn tuổi kia xin lỗi tên thương nhân người Pháp, nói rằng chủ nhân nơi này phải một lúc nữa mới đến, Gabriel gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Phải thừa nhận rằng vào thời điểm này, đã có khá nhiều người Nhật bắt đầu cố gắng học hỏi phương Tây, tìm hiểu thế giới, phe đảo mạc cũng không còn thù ghét người phương Tây như phe Tôn Vương Nhương Di trước kia nữa, ngược lại còn bắt đầu tranh giành sự ủng hộ của các cường quốc với Mạc Phủ, điều này cũng khiến cho phe Mạc Phủ do Tokugawa Keiki đứng đầu ngày càng lo lắng.
- Giải thích, Tôn Vương Nhương Di là tư tưởng chính trị và cao trào xã hội phổ biến ở Nhật Bản theo khuôn mẫu Tống Nho vào cuối thế kỷ 19 để chống lại sự xâm nhập của Tây phương. Hết giải thích.
Nhưng những chuyện này không liên quan gì đến Trương Hằng.
Hai bên nói chuyện phiếm một lúc, thức ăn cũng lần lượt được bưng lên bàn.
Vào thời Edo, loại thịt mà người Nhật có thể ăn chỉ có thịt cá và gia cầm, mặc dù là thịt cá nhưng tầng lớp thống trị lại coi trọng loại cá ít mỡ, hoàn toàn không có khẩu phúc, Mạc Phủ vì thế còn ban hành quy định, theo quy định thì về cơ bản những thứ có bốn chân đều không được ăn, thậm chí có người còn bị lưu đày vì vứt trâu bò ốm chết trên đất hoang... Tất nhiên, quy định này cũng không hoàn toàn tuyệt đối, ví dụ như những sản phụ, người bệnh yếu thì vẫn được ngầm cho phép ăn một ít thịt hươu, thịt lợn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận