Thời Gian Chi Chủ

Chương 1318: Cảm nhận nguy hiểm

Những phán đoán trước đó của số 8, tuy nhiên bây giờ hắn cũng có chút dao động, Trương Hằng giải quyết gọn gàng hai đồng đội của hắn, hơn nữa không hề phát ra tiếng động, cứ như một bóng ma ẩn núp trong làn khói, điều mà số 8 không hiểu là, cho dù Trương Hằng cũng được trang bị máy dò cảm biến nhiệt thì làm sao có thể nắm bắt chính xác động tĩnh của nhiều người như vậy, đồng thời dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi làn khói mà đi lại tự do.
Hơn nữa lúc này hắn cũng đã nhận ra rằng trong ba người của đội phản ứng khẩn cấp, chỉ có hắn sống sót đến cuối cùng không phải là ngẫu nhiên, so với số 2 và số 3, trước đó hắn đã bị súng bắn tỉa bắn trúng hai lần, thân thủ và khả năng hành động đều phải giảm đi, vì vậy Trương Hằng mới để hắn lại cuối cùng nhưng vấn đề là làm sao đối phương có thể nhận ra rõ ràng từng người trong làn khói dày đặc?
Cộng thêm số 6 và số 9 trước đó liên tiếp thất thủ, khiến số 8 thậm chí còn nghi ngờ toàn bộ chiến dịch tối nay, đến nước này hắn đã không thể không chấp nhận kết quả thất bại. Trong lòng số 8 nảy sinh ý định rút lui nhưng chưa kịp mở lời thì ngay sau đó tiếng súng lại vang lên. Lần này tiếng súng rõ ràng không còn là ghi âm nữa, số 8 có thể nghe ra người nổ súng đang ở gần họ, hơn nữa còn đang di chuyển với tốc độ cao, vì vậy số 8 cũng lập tức bắt đầu bắn trả về phía có tiếng súng, lúc đầu hắn còn cảm thấy hơi kỳ lạ, từ những lần tấn công trước đó của Trương Hằng có thể thấy, mục tiêu của hắn luôn rất rõ ràng, phân biệt được chính phụ. Theo lẽ thường thì sau khi số 2 và số 3 không còn thì mục tiêu có giá trị nhất hẳn là hắn nhưng phát súng vừa rồi của Trương Hằng lại không nhắm vào hắn, tuy nhiên rất nhanh số 8 đã nghĩ ra điều gì đó, thần kinh lại căng thẳng trở lại. Hắn đã biết mục tiêu tấn công lần này của Trương Hằng là gì rồi!
Máy dò cảm biến nhiệt!
Trước khi vào lâu đài, bọn họ đã trang bị tổng cộng ba máy dò cảm biến nhiệt, trong môi trường đầy khói mù, thứ này tương đương với đôi mắt của bọn họ, trong đó máy của số 2 không cần nói cũng biết đã bị Trương Hằng lấy mất, hiện tại chỉ còn lại hai máy, không, phải nói chỉ còn một máy, bởi vì vừa rồi Trương Hằng nổ súng hẳn là đã hạ thêm một cảnh sát đang cầm máy dò cảm biến nhiệt. Số 8 lập tức đưa ra quyết định, cũng không bảo người khác đi lấy lại máy dò cảm biến nhiệt đó nữa, trực tiếp chỉ huy những người còn lại vừa duy trì bắn vừa lui về phía bên ngoài lâu đài. Lần này Trương Hằng cũng không chơi trò gì nữa, dựa vào tầm nhìn tuyệt vời mà [Thấu Kính Loại Bỏ] cung cấp, hắn nhanh chóng di chuyển trong mưa đạn, mỗi lần giơ tay, bóp cò đều sẽ cướp đi một mạng người, giống như tử thần đang vung lưỡi hái. So sánh thì đối thủ của hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác và thính giác để bắn trả bừa bãi, người duy nhất có thể gây ra mối đe dọa cho Trương Hằng chỉ có số 8, tuy nhiên Trương Hằng vì phải cẩn thận đạn lạc nên cũng không ép quá chặt.
Mặc dù vậy, sau khi số 8 rời khỏi lâu đài rồi kiểm đếm lại số người bên mình, phát hiện lúc đầu ba mươi người đi vào, đến bây giờ đi ra chỉ còn lại sáu người. Số 8 đã không còn hy vọng có thể dựa vào số người này để giải quyết Trương Hằng nữa, sau đó hắn ra lệnh cho sáu người còn lại tản ra tìm chỗ ẩn núp, đồng thời để mắt đến lối vào lâu đài, không để Trương Hằng đi ra, còn bản thân hắn thì lấy cớ tìm kiếm sự hỗ trợ, nhân lúc những người khác không chú ý đã lặng lẽ chạy về phía con đường nhỏ bên ngoài lâu đài. Hiện tại mục tiêu của số 8 đã chuyển từ giải quyết Trương Hằng thành bảo toàn mạng sống của mình, hắn vừa rời đi không lâu thì đã nghe thấy tiếng súng lại vang lên sau lưng, số 8 không dừng bước, trong mắt hắn những cảnh sát liên bang này vốn là bia đỡ đạn và vật tiêu hao của chiến dịch lần này, trước đó không thể vây chết Trương Hằng thì bây giờ kéo dài thời gian cho hắn chạy trốn cũng không tệ.
Tuy nhiên tiếng súng chỉ kéo dài chưa đầy hai phút thì kết thúc. Số 8 có chút tiếc nuối nhưng hắn cũng biết chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn, kết quả như vậy không nằm ngoài dự đoán của hắn, đồng thời điều này cũng gióng lên hồi chuông cảnh báo cho số 8, khiến hắn trên cơ sở tốc độ ban đầu lại tăng tốc thêm một lần nữa, hắn thậm chí quên mất cái xương sườn bị gãy của mình, cả người biến thành một con báo săn. Còn Trương Hằng ở phía bên kia, sau khi giải quyết xong cảnh sát liên bang cuối cùng, nhận ra số 8 đã trốn thoát nhưng lại không vội, hắn ném khẩu súng lục trong tay đi, quay người trở lại tầng hai, mở cửa sổ phía nam, đặt khẩu Barrett lên đó, ngắm vào bóng người ở đằng xa gần như sắp biến thành một chấm đen nhỏ. Trương Hằng không vội nổ súng mà trước tiên điều chỉnh nhịp thở, một lần nữa cảm nhận tốc độ và hướng gió, sau đó mới nắm lại khẩu súng bắn tỉa trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận