Thời Gian Chi Chủ

Chương 136: Mục Tiêu

Auroff đón lấy ly rượu, thở dài một tiếng:
- Chớp mắt đã mười bốn năm, cuối cùng chúng ta cũng tới bước này, nói thực ra trong nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn cho là không còn hy vọng, bây giờ người trên danh sách kia chỉ còn lại Belomont, rốt cuộc sứ mệnh của chúng ta cũng sắp hoàn thành rồi. Ta không còn trẻ nữa, đợi sau khi chuyện này kết thúc, ta cũng định về hưu, tìm nơi không có ai, buông cần câu cá, trồng ít hoa, trải qua cuộc sống yên bình, còn ngươi, có ý định gì không, tiểu thư Agnes vẫn còn viết thư cho ngươi phải không?
Người đàn ông để râu đen nghe vậy im lặng một hồi.
- Trong lòng của ngươi và ta đều rất rõ điểm này mà, một khi đã bước lên con đường này, chúng ta đã không còn đường quay đầu nữa rồi, không phải sao, Auroff?
Người đàn ông nhàn nhạt nói:
- Nếu như văn minh không thể mang chính nghĩa đến cho chúng ta, vậy ta đây sẽ dùng bạo lực tàn bạo để hủy diệt nó.
- A, đây đúng là lời mà ngươi có thể nói ra, vậy hãy để ta cùng ngươi đi đến cuối con đường này đi.
Auroff giơ ly rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch, uống xong hắn đứng lên:
- Trước mắt, sĩ khí trên thuyền không tệ lắm, nhưng lấy hiểu biết của ta với Frazer, hắn không thể buông tha dễ thế đâu, lão già kia giống như rắn độc vậy, không biết đang mai phục ở đâu, chỉ chờ chúng ta để lộ sơ hở, nhất định hắn sẽ cho chúng ta một kích trí mạng.
Ngươi là người cầm lái chiếc thuyền này, ngươi đã có cách giải quyết mối tai họa gầm này cho chúng ta đúng không?
- Ta sẽ cố hết sức. Chúng ta cứ giống như trước, ngươi chịu trách nhiệm chiến đấu, ta chịu trách nhiệm đối phó với những kẻ trên thuyền kia, thật không dám sau khi ngươi rời khỏi ta thì sẽ thế nào.
Auroff nhún vai, vừa đi tới cửa, định kéo tay nắm cửa rời đi thì như lại nhớ ra điều gì.
- À đúng rồi, suýt chút nữa quên mất chuyện quan trọng nhất, bây giờ chiếc thuyền này là của chúng ta rồi, đặt một cái tên mới cho nó đi.
- Tên à?
Ánh mắt của người ở sau chiếc bàn gỗ như có cái gì đó đang thiêu đốt, nhưng giọng của hắn còn trầm tĩnh hơn cả mặt biển Calm Belt:
- Vậy gọi nó là Nữ Vương Annie Báo Thù đi.
Auroff nhíu mày:
- Ừ, nghe cũng không tệ lắm, ta thích tên này. Hưởng thụ chiến thắng thuộc về ngươi đi, Teach. Để ta xử lý chuyện còn lại.
Nói xong hắn đi khỏi phòng thuyền trưởng, đóng lại cánh cửa gỗ sau lưng.
…….
Trương Hằng cũng không biết mình đã uống bao nhiêu chén, cũng may là loại rượu này có nồng độ không cao lắm, nhiều hải tặc đều đang chúc mừng lần thắng lợi tựa như kỳ tích này.
Dùng hơn một trăm bảy mươi người tập kích bất ngờ, chiếm được chiếc chiến hạm lớn chở bảy trăm hải quân này, chỉ là tù binh thôi đã có hơn bốn trăm người, loại chuyện này nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ sẽ không ai tin.
Chiến tích này đủ để bất kỳ hải tặc nào khoe khoang trong quán rượu kể chuyện đời trước, hơn nữa tất cả mọi người cũng chỉ có thể ở dưới ngoan ngoãn nghe.
Có chiếc thuyền này sau này bọn họ hoàn toàn có thể xông pha ở vùng hải vực này, muốn cướp ai thì cướp, không có bất kỳ thiên địch nào.
Đám hải tặc này đều là kẻ không thể ngồi yên, ở trong phòng ăn của hải quân uống rượu được một lát thì bắt đầu bừng bừng phấn khởi đi tham quan chiến lợi phẩm mới này, qua biểu quyết bằng cách bỏ phiếu, mọi người nhất trí quyết giữ lại đội nhạc nhỏ của Elmer kia.
Bây giờ mấy nhạc công đáng thương đang theo sau mông đám hải tặc tấu lên khải hoàn ca, lúc trước Elmer yêu cầu bọn họ chơi đều là khúc nhạc có phần được hoan nghênh ở xã hội thượng lưu, nhưng biểu diễn loại nhạc thanh nhã này được nhiên không được đám hải tặc hoan nghênh.
Bọn họ đã bị yêu cầu vô lý không chỉ một lần, diễn tấu một khúc khiến mọi người phấn khởi.
Loại cảm giác trở mắt nhìn tác phẩm nghệ thuật bị làm bẩn này, không có nghệ sĩ theo đuổi âm nhạc nào có thể chịu đựng được, song khi nhìn thấy con dao găm sáng loáng trong tay đám hải tặc kia, nhóm nhạc công cuối cùng vẫn quyết định bỏ đi tôn nghiêm, lựa chọn cùng dân vui cười.
- Ta không thể tin được, vậy mà chúng ta lại thật sự làm được rồi!
Một pháo thủ vuốt ve lấy vuốt ve một khẩu súng 24 pound trên boong hưng phấn nói.
- Có thứ này, ta có thể biến tất cả mọi thứ cản đường thành mảnh vụn.
- Cẩn thận, Bill, chỉ có người đàn ông chân chính mới có thể khống chế những gã to xác này.
Một pháo thủ già khác mở miệng nói, dẫn tới một tràng cười vang của đám hải tặc.
- Ta không đợi được, muốn cùng nó làm một trận lớn! Tưởng tượng một chút, ánh mắt của những thuyền buôn kia khi thấy chúng ta kia, ta thậm chí còn có chút thương hại bọn họ.
Có hải tặc có vẻ hả hê nói.
Hắn nói xong câu đó, âm nhạc đột nhiên ngừng này, điều này làm hắn có phần bất mãn:
- Sao lại không kéo nữa, ta bảo các ngươi ngừng à?
- Là ta bảo bọn họ dừng.
Một giọng nói vang lên từ đằng sau hắn.
Auroff chậm rãi đi ra từ trong đám người.
- Thật có lỗi, ta không muốn tới quấy rầy các ngươi ăn mừng.
Auroff mở miệng nói, cùng lúc đó ánh mắt đảo qua một đám hải tặc, vài người đứng khá xa thấy tình hình không ổn muốn lén lút chạy đi, nhưng sau đó chợt nghe người lái tàu nói:
- Đừng lo, ta không phải tới truy cứu các ngươi tự ý rời vị trí, dù sao chúng ta cũng vừa mới thắng một trận vô cùng đẹp, ta muốn nói ta rất vinh hạnh khi có thể kề vai sát cánh chiến đấu cùng các vị, bây giờ phóng túng thỏa đáng một chút không có gì là không tốt, đúng không?”
Lời này của ông làm cho nhiều hải tặc nhẹ nhàng thở ra, khôi phục lại không khí náo nhiệt ầm ĩ như trước, còn có người trêu chọc chuyện trong trận chiến lúc trước Auroff suýt bị một thủy thủ tay mơ bắn vào điểm chí mạng.
Auroff cười mắng lại, sau một lát mới mở miệng nói: “Vừa nãy hình như ta nghe thấy ai nói muốn làm một vố lớn?”
Nghe vậy hải tặc nói chuyện lúc trước ưỡn ngực đứng dậy nói:
- Ngài Auroff, tất cả mọi người muốn khi nào chúng ta làm thêm một trận nữa, đã có con thuyền này, bây giờ con mồi gì chúng ta cũng có thể tóm được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận