Thời Gian Chi Chủ

Chương 123: Cánh Buồm Đen (28)

Annie vừa nghe được tin tức cũng sốt sắng chạy ra ngoài, còn oán trách Trương Hằng và Malvin không báo cho nàng biết, không có nghĩa khí. Kết quả lúc chạy ra ngoài phấn khởi bao nhiêu thì chiều tối lại ủ rũ đi về bấy nhiêu.
Vẫn là lý do cũ, ngay cả cửa báo danh còn không bước qua được thì đừng nói tới kiểm tra phía sau. Mà khi xếp hàng còn xảy ra xung đội với người khác, cô gái này quá hung hăng, rõ ràng phe người ta có bốn người cũng không khiến nàng lui bước. Vẫn cứng rắn tung nắm đấm đánh với bốn người bọn họ, cuối cùng có hai tên bị nàng đánh nằm đo đất, hai tên còn lại chắc cũng bị dọa, đỡ người bạn bị thương của mình rời đi.
Trương Hằng mở cửa, nhìn thấy Annie sưng má, cánh tay xanh tím một mảng thì cạn lời, nhưng hắn có thể cảm nhận được cảm xúc đêm nay của thiếu nữ tóc đỏ rất khác so với ngày xưa, nhưng hắn không nói gì nặng lời, chỉ nói:
- Cơm chín rồi, ăn chung đi.
Annie cúi thấp đầu, mặt ủ mày chau ngồi xuống bàn cơm, khẩu vị không tốt như trước nữa, gắp một miếng khoai tây lên, kết quả gắp lên rồi lại chần chừ mất nửa ngày vẫn chưa ăn.
Rồi sau đó, nàng đột nhiên nói:
- Nếu ta gả cho ngươi thì sao?
Malvin đang uống canh nghe thấy vậy thì suýt nữa đâm thìa vào thực quản.
- Đừng hiểu lầm, không phải ta bị hiện thực đả kích làm mất hết can đảm đâu, cũng không muốn làm phụ nữ chân yếu tay mềm, chỉ là ăn nhờ ở đậu nhà ngươi lâu như vậy nên thấy áy náy thôi.
Thiếu nữ tóc đỏ cào cào mái tóc, buồn bực nói:
- Ban đầu ta nghĩ chỉ bằng thân thủ của mình là sẽ kiếm được tiền thật nhanh, nhưng bây giờ lại thấy hình như ta hơi lạc quan quá mức.
Nói tới đây, mặt mo của nàng không kiềm được đỏ bừng, trước đó nàng và Trương Hằng đã hứa hẹn rằng chiến lợi phẩm sau lần ra biển thứ nhất sẽ chia đôi, nhưng lần đầu nàng ra biển chỉ đoạt được một cái nồi, thực sự không thể mang ra ngoài nhìn nổi, dựa vào kỹ thuật cũng không thể chia đôi. Thực chất, sau khi nàng trở mặt với Kim Yến Tử xong liền bước vào trạng thái chờ việc làm, vinh quang trở thành một con sâu ăn bám.
Ban ngày ra ngoài đi loanh quanh khắp nơi, kiếm chuyện đánh nhau, tới giờ ăn cơm thì ngoan ngoãn về nhà, cuộc sống rất có quy luật.
Mà nàng ngoài biết đánh nhau ra thì không biết cái gì khác, bao gồm cả việc nhà và nấu cơm, lần nào Trương Hằng và Malvin ra biển cũng phải chuẩn bị đồ ăn thật kỹ và tiền lẻ phòng trường hợp khẩn cấp. Khi trở về còn nghi ngờ trong nhà gặp phải cơn bão, Trương Hằng từng rút được đồ lót dưới giường của mình không chỉ một lần.
Hiện giờ thiếu nữ tóc đỏ có nằm mơ cũng ước một đêm đột nhiên giàu lên, vì thế khi nghe thấy tin tức kho báu của Kidd nàng đã rất kích động, cảm thấy con cá mặn là mình sắp có cơ hội trở mình, nhưng không ngờ vẫn bị cuộc sống đen như chó bổ cho một đao.
Mặc dù Trương Hằng luôn chủ trương cho rằng Annie nên về nhà làm Đại tiểu thư, nhưng mặc khác, sau thời gian dài chung sống cùng nhau, hắn không thể không chấp nhận rằng Annie thực sự là một người gom toàn bộ điểm kỹ năng của mình vào chiến đấu. Nói một cách khách quan thì nghề làm cướp biển này rất thích hợp với nàng, với tính cách ấy mà muốn nàng trung thực ở yên một chỗ thì thực sự không thực tế.
Nhưng vấn đề ở chỗ, dù có tìm toàn bộ Nassau đi chăng nữa cũng khó mà tìm được một đội hải tặc uy tín nào chịu tuyển phụ nữ.
Trương Hằng nghe vậy thì hỏi lại thiếu nữ tóc đỏ ở đối diện:
- Vậy sau khi ngươi gả cho ta thì sao?
Annie nghe vậy không khỏi cảm thấy nản lòng, lầm bầm trong miệng:
- Ta cũng không biết, nhưng ít nhất không được tính là ăn nhờ ở đậu nữa.
Trương Hằng đặt dao nĩa trong tay xuống bàn, mở miệng nói:
- Như vậy đi, nếu ngươi có thể khống chế được không đi làm loạn khắp nơi nữa thì ta sẽ cho ngươi lên thuyền của ta.
- Thuyền của ngươi á?
Annie nghe vậy thì ngây người:
- Thuyền của ngươi ở đâu ra? Chờ chút, không lẽ ngươi không định ở lại Sư Tử Biển sao?
- Ừ.
Đây là lần đầu tiên Trương Hằng bày tỏ dự định xây dựng một đội hải tặc cho người khác, con trai chủ nông trường ngồi một bên cũng há to miệng. Nhưng dường như nghĩ tới gì đó, giật mình nói:
- Ngươi định sau khi tìm thấy kho báu của Kidd rồi sẽ tách ra làm một mình à? Nếu có khoản tiền đó trong tay thì đúng là có thể tuyển được một đội, nhưng lúc đó chúng ta đều có tiền cả rồi, còn làm hải tặc làm gì nữa?
Nhưng lời tiếp theo của Trương Hằng đã khiến Malvin hoàn toàn sững sờ tại chỗ:
- Ta không định chờ tới lúc tìm được kho báu rồi mới rời đi, ta từng hỏi Owen rồi, thuyền viên mới xuất thân từ tù binh như chúng ta chỉ cần làm trên thuyền đủ một năm là có thể tự do lựa chọn đi hay ở, nên khi hết thời hạn ta sẽ xin rời thuyền luôn.
- Vậy nếu lúc đó chúng ta vẫn chưa lấy được kho báu của Kidd thì sao? Ngươi biết vẫn còn hai mảnh bản đồ kho báu bị lưu lạc bên ngoài mà.
Malvin nói:
- Không lẽ ngươi không thấy cảnh tượng lúc chiều ở bờ biển à, bây giờ toàn bộ hải tặc trên đảo Nassau này đều đang nghĩ cách gia nhập vào Sư Tử Biển để được chia một miếng bánh ngọt, mà bây giờ ngươi lại nói với ta là ngươi định rời thuyền ngay thời điểm mấu chốt này?
Lúc này Annie cũng gật đầu, nói:
- Mặc dù ta rất muốn ra biển, nhưng cũng không vội, dù sao thời gian dài như vậy ta vẫn sống qua được, chờ thêm mấy tháng nữa cũng không sao cả.
Trương Hằng im lặng, ý định rời thuyền của hắn không liên quan gì tới kho báu của Kidd cả, mà bắt nguồn từ khứu giác cảm nhận được nguy hiểm của mình. Dạo này hắn phát giác được thái độ của Auroff với hắn đã nảy sinh thay đổi, ngoại trừ lần đầu gặp nhau ra thì hai người họ gần như không gặp quá nhiều, trước đó Auroff không chú ý tới hắn, nhưng không biết sao gần đây, Trương Hằng luôn có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, bao gồm cả mấy trận chiến trước đó, dường như luôn có ánh mắt yên lặng phía sau nhìn hắn chăm chú.
Người có thể làm như vậy không nhiều, và Auroff chính là một trong số đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận