Thời Gian Chi Chủ

Chương 154: Màn Cửa Kéo

Trương Hằng nhíu nhíu lông mày, hắn chú ý tới cánh cửa lớn khéo hờ kia, lấy tính cách tùy tiện kia của Annie, cô đi ra ngoài chỉ có hai khả năng, hoặc là đóng cửa thật chặt, hoặc là dứt khoát mở rộng ra, hầu như là không có khả năng thứ ba.
Trừ cái đó ra Trương Hằng còn phát hiện thấy màn cửa sau cửa gỗ bị kéo, cái này cũng không giống việc Annie sẽ làm.
Trương Hằng rút bên hông ra một khẩu súng kíp ngắn, nhưng mà lại có chút nghi ngờ, hôm nay hắn ở Nassau cũng không có địch nhân nào, nhiều lắm là có chút khúc mắc về việc của Owen và Frazer, nhưng mà danh hiệu nữ vương báo thù của Annie hiện tại vẫn chưa về, theo ký thuyết thì Frazer sẽ không thể biết sự việc diễn ra ở trên nhanh như vậy.
Huống chi cho dù hắn biết thì hẳn là lo lắng râu đen và Auroff sẽ trả thù hắn, mà không phải là đi tìm đường chết đến trêu chọc bản thân người đã có được một tàu chiến hạm.’.
Bởi vậy Trương Hằng cũng đoán không ra vị này khách không mời mà đến đêm nay rốt cuộc là ai.
Hoặc có thể là một tên trộm bình thường?
Nhưng mà Trương Hằng cũng không buông lỏng cảnh giác, hắn không biết tên kia có còn ở trong phòng không, dùng quân đao trong tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thuê, nhưng sau đó cả người hắn lại khom lưng xông về phía cửa gỗ, lúc Trương Hằng nhận được nhà này thì ngôi nhà đã được sửa chữa toàn diện lại một lần, nhưng sau khi xong hắn lại không khỏi có chút lười biếng. Có một cánh cửa gỗ lỏng lẻo không ra hình, thấy nó còn có thể chống đỡ một chút nên Trương Hằng cũng không quan tâm nó.
Không ngờ rằng bây giờ cửa sổ này lại có một cách khác để trở nên hữu dụng, Trương Hằng rất nhẹ nhàng phá cửa sổ mà vào.
Vận khí của Trương Hằng không tệ, hắn vừa đáp xuống đất liền thấy một bóng đen trước mắt.
Xem ra trước đó đối phương hẳn là đang ở bên cạnh bàn, nhưng mà động tĩnh lớn ở chỗ cửa đã hấp dẫn sự chú ý của hắn, khiến hắn phải đứng dậy, theo bản năng nhìn về phía kia, mà chính lúc này Trương Hằng nhảy từ cửa sổ vào, bóng đen còn chưa kịp quay đầu đã bị cây súng nện ở sau gáy, sau đó không nói tiếng nào trượt ngã xuống đất.
Trương Hằng giải quyết phiền toái trước mắt, mượn ánh trăng chiếu vào kiểm tra hoàn cảnh xung quanh một chút, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí đi lên lầu hai, cho đến khi xác nhận trong phòng không còn người khác thì hắn mới thắp sáng ngọn đèn.
Annie vừa trở về từ quán rượu, đẩy cửa ra liền nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi khoảng hai mốt tuổi đang nằm sấp trên bàn, còn Trương Hằng ở lục lọi gì đó trên người cô ta.
- Ái chà, có phải ta đã về sớm quá rồi không, xin lỗi đã làm phiền rồi.
Thiếu nữ tóc đỏ nói xong cũng chủ động quay người, chuẩn bị biến mất tại chỗ, kết quả bị Trương Hằng gọi lại, người sau nói:
- Đừng làm rộn, ngươi biết cô ta không?
Trương Hằng vừa mới rà soát cơ thể cô ta, cũng không có tìm thấy bất kỳ vũ khí và vật nguy hiểm nào, khoảnh khắc thắp sáng đèn khiến hắn có chút bất ngờ, không ngờ khách không mời mà đến trong phòng khách sẽ là một người phụ nữ, mặc dù cô ta chưa được chủ nhà cho phép đã tiến vào phòng ở của người ta, nhưng mà trừ một cái chén trà trước mặt thì hình như cô ta cũng chưa chạm qua cái gì, nhìn từ làn da đến cách ăn mặc thì đây hẳn là người sinh ra trong gia đình khá giàu có, bình thường mà nói một nữ như vậy không nên xuất hiện ở những nơi như Nassau.
Lại càng không thể sẽ tự mình xông vào trong nhà người khác, bởi vậy Trương Hằng chỉ có thể suy đoán cô ta là bạn của Annie.
Nhưng mà thiếu nữ tóc đỏ ợ rượu, lắc đầu nói:
- Ta không biết cô ấy.
- Từ sau khi ngươi vào nhà hình như chưa từng thử nhìn kỹ cô ta đi.
- Đó là bởi vì từ nhỏ đến lớn ta chưa từng có một người bạn nữ nào.
Annie giang tay ra, dưới tác dụng của cồn, khuôn mặt cô đỏ bừng nhưng mà ý thức lại cực kỳ thanh tỉnh.
- Vậy thì xem ra chỉ có một biện pháp.
- Trương Hằng nói.
- Cái gì?
- Chờ cô ta tỉnh lại rồi sau đó sẽ hỏi cô ta một chút.
Bởi vì chưa rõ ý đồ đến đây của đối phương nên Trương Hằng cũng không ra tay quá nặng, nữ nhân có lai lịch khá thần bí trước mặt này chỉ hôn mê chưa đến hai giờ sau đã mở mắt, nhân chút thời gian đó thì Trương Hằng đã ăn xong cơm tối.
Còn Annie thì đang ở một bên nghịch chiếc gương trang điểm tìm thấy trên người đối phương.
- Ta còn tưởng rằng ngươi không thích những đồ vật như vậy.
- Đúng là ta không thích mấy món đồ này. - Annie lười biếng nói - Nhưng mà ta nhớ rõ lúc sinh nhật mười bốn tuổi cha ta đã từng tặng một tấm gương tương tự, còn trông rất đắt, món đồ chơi này nếu bán ra ngoài hẳn là có thể kiếm được không ít tiền.
- Nếu như ngươi muốn thì ta liền đưa cho ngươi - Người nói chuyện là cô gái hôn mê khi nãy.
Sau khi cô tỉnh lại điều phát hiện đầu tiên là tay chân của mình đều bị trói lại, nhưng mà dù là ở trong tình cảnh như vậy thì vẫn duy trì bình tĩnh ở bên ngoài như cũ, người này cùng tuổi với cô nhưng xuất thân của gia đình hình như không tương xứng.
Đáng tiếc cô chọn sai cách thể hiện thiện ý, Annie nghe vậy lập tức bật cười một tiếng, cô nghênh ngang để hai chân vểnh lên trên mặt bàn, cơ thể khẽ nghiêng dựa vào ghế.
- Đồ vật nào ta thích trước giờ đều không cần người khác đưa, ta sẽ tự mình cướp lấy.
Nhưng mà cô vừa nói xong lời tuyên bố phóng khoáng này thì nhìn thấy người nào đó hơi nhướng lông mày, cô ngoan ngoãn bỏ hai chân ở trên bàn cơm xuống dưới.
- Các hạ chắc hẳn là thuyền trưởng của thuyền Hàn Nha, Trương Hằng tiên sinh, không thể không thừa nhận rằng ngài còn trẻ hơn so với trong tưởng tượng của ta.
Ánh mắt của thiếu nữ bí ẩn cũng cùng lúc chuyển sang người Trương Hằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận