Thời Gian Chi Chủ

Chương 107: Hắc Buồm Thiên (12)

Trương Hằng bay ra ngoài, cơ thể va đập làm đổ một cái bàn, hắn té lăn ra đất mất một lúc mới đứng dậy được, xung quanh vang lên tiếng huýt sáo và tiếng hú hét của những người khách uống rượu.
Quân giới sĩ hiệu du hiệp chuyển động cổ tay, cầm lấy một ly bia từ trong tay kỹ nữ tiếp bia, uống một hơi cạn sạch, đồng thời trên mặt thể hiện ra vẻ trêu tức.
- Xin lỗi, vừa rồi ngươi nói gì, nói nhỏ quá nên ta không nghe thấy.
Trương Hằng cảm thấy bất đắc dĩ, lúc trước ở trên thuyền hắn bị bệnh nặng, nên sụt cân rất nhiều, tuy rằng hiện tại đã khỏi hẳn nhưng muốn lấy lại sức cũng không phải chuyện dễ dàng, hiện tại hắn cũng không thể so được với tên to con vạm vỡ trước mặt, ngay cả lúc vừa tiến vào phó bản thì bản thân hắn cũng mạnh hơn bây giờ.
Khóe mắt Trương Hằng nhìn về phía hải tặc già ở bên cạnh, ông ta cũng đã tiến vào chế độ vừa ăn dưa vừa xem kịch, vừa ăn thịt heo quay trong đĩa vừa uống rượu nho, trông rất thoải mái, giống như là hoàn toàn không quan tâm đến việc 300 ngân tiền pê-sô có thể đòi về được không.
Trương Hằng loạng choạng đứng dậy từ trên mặt đất, còn chưa kịp đứng vững thì nắm đấm của tên quân giới sĩ đã đánh đến, nhưng may mà sau đó Trương Hằng đã linh hoạt lùi lại phía sau mới tránh thoát được một đòn này, nếu không hắn sợ mình sẽ phải nằm trên đất lâu hơn nữa.
Một đấm không trúng, quân giới sĩ lập tức ngoắc ngoắc ngón tay về phía ai đó khiêu khích, nhưng Trương Hằng cũng không còn khách sáo, trực tiếp rút khẩu súng kíp từ thắt lưng ra, chĩa thẳng vào ngực đối phương.
Trong quán vang lên tiếng hoan hô, mọi người đang vui vẻ xem đánh nhau, thì không ngờ lại có một người ra chiêu độc, họ vừa thấy thế thì lập tức reo hò không ngớt.
Đối mặt với một khẩu súng kíp, cho dù là quân giới sĩ danh hiệu du hiệp có liều lĩnh đến đâu, cũng phải cân nhắc xem mình có đỡ được đạn hay không, hắn nhổ nước miếng xuống đất.
- Đê tiện!
Câu nói này vang lên khiến không ít đàn ông đích thực và những người vây xem xung quanh ồ lên lần nữa.
Trương Hằng không bị kích động, vốn dĩ hắn không tới đây để gây sự đánh nhau, nếu có thể sử dụng cách đơn giản nhất để giải quyết vấn đề thì đương nhiên hắn sẽ làm như vậy, trên thực tế nếu sớm biết rằng tên đàn ông cơ bắp này mạnh đến thế, thì lúc nãy hắn sẽ đưa khẩu súng kíp vào đầu đối phương trước rồi nói mới nói chuyện, cũng sẽ tránh được bị cái tên này ném ra ngoài trước khi hắn kịp nói xong câu cuối.
Đối mặt với họng súng đen ngòm, tên quân giới sĩ miễn cưỡng lấy túi tiền từ trong túi ra, ném cho hải tặc già, ông ta cũng để dao nĩa trong tay xuống, mở to mắt ra nói.
- Một nửa còn lại thì sao?
- Trên người ta chỉ có chừng đó, số tiền còn lại ba tháng sau ta sẽ giao cho ngươi.
Quân giới sĩ lạnh lùng nói.
- Được, nhưng lúc đó phải thêm 50, xem như là tiền lãi.
Tên cướp biển già lau miệng.
- Frazer, mẹ nó ngươi đúng là một con quỷ hút máu!
Quân giới sĩ giận dữ nói.
- Lúc tìm ta vay tiền ngươi không hề nói như vậy!
Lão tặc vẫy tay với Trương Hằng đang ở bên cạnh.
- Làm tốt lắm, cùng nhau đi ăn chút gì đó, rồi chúng ta sẽ tìm người tiếp theo.
Cho đến lúc mặt trời lặn, Trương Hằng đi theo hải tặc già Frazer đi tìm bốn con nợ, ba người trong số đó ít nhiều đã đòi về được được một ít, còn lại một người ở cùng với thủy thủ của hắn, khoảng chừng mười mấy hai mươi người, Trương Hằng cân nhắc một lúc cảm thấy vẫn là đừng đi tìm đường chết thì tốt hơn, tên cướp biển già cũng không làm khó hắn.
Vào ngày cuối cùng, Trương Hằng đã giúp Frazer đòi được 429 ngân tiền pê-sô và một cặp tranh sơn dầu được xem như là tài sản thế chấp, đó là bức tranh "Bữa tối cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ" của Leonardo da Vinci Tuy nhiên, nhìn thoáng qua cũng biết thừa đó là đồ giả, chủ yếu là vì bức tranh này vẫn chưa vẽ xong, chỉ mới có bảy trong số mười hai môn đồ, nhưng Frazer có vẻ rất thích nó, bức tranh này được thế chấp 20 ngân tiền pê-sô.
- Cũng không tệ lắm, tốt hơn một chút so với tưởng tượng của ta, nhưng mà khả năng cận chiến của ngươi quá tệ, thậm chí còn không thể thắng được những thứ trong quán rượu.
Tên hải tặc già không hề nể mặt chút nào.
- Không thể cứ tiếp tục như vậy, đây mới chỉ là mấy món tiền dễ đòi được nhất, rắc rối thực sự vẫn còn ở phía sau, có lẽ ngươi nên tìm cách cải thiện sức mạnh của mình về phương diện này.
Trương Hằng nhíu mày.
- Xin lỗi, ta nhớ thỏa thuận trước đây của chúng ta chỉ giới hạn trong lần này, sau đó chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.
Hải tặc già nhún vai.
- Ta cũng không muốn trì hoãn lâu như vậy, nhưng vấn đề là dường như ngươi không thể giúp ta đòi được hết nợ, cho nên hiện tại chúng ta đã đi vào ngõ cụt.
- Rốt cuộc ngươi đã cho vay bao nhiêu vậy? Trong lòng Trương Hằng có dự cảm chẳng lành.
- Rồi ngươi sẽ biết thôi, nhưng không phải bây giờ.
Frazer nhếch miệng, để lộ một nụ cười đầy ẩn ý, ông ta vừa nói vừa ném túi tiền nhỏ nhất trong số đó qua.
- Bốn mươi ba ngân tiền pê sô, thù lao của ngươi hôm nay, như ta đã nói, ta chưa bao giờ là một người keo kiệt, chỉ cần ngươi có thể giúp ta đòi lại nợ, ta sẽ cho ngươi một phần mười số đó, quy tắc này về sau cũng sẽ không thay đổi, yên tâm, ta cũng không nóng vội, đợi khi ngươi quay lại sau lần ra biển tiếp theo lại đến quán rượu đó tìm ta là được.
Sau khi tên cướp biển già nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của Trương Hằng, mà rời đi với bức tranh lậu "Bữa tối cuối cùng" của mình.
Trương Hằng hơi ngạc nhiên khi cầm túi tiền, chuyện đòi nợ ấy à nói phức tạp thì cũng phức tạp, nói đơn giản cũng rất đơn giản, Trương Hằng vốn cho rằng Frazer không muốn tự mình làm vì đã lớn tuổi, nhưng với số tiền này ông ta có thể thuê mấy tay đấm cao to vạm vỡ để giúp ông ta đòi nợ, mặc dù có nguy cơ bọn chúng thấy tiền sẽ muốn chiếm làm của riêng, nhưng với sự đa mưu túc trí của ông ta thì không phải là không có cách nào tránh khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận