Thời Gian Chi Chủ

Chương 1257: Công nghệ và phát triển

Từ Khiết chọn tầng bảy, sau khi mở cửa, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là những quần áo phơi trên hành lang, Từ Khiết cúi người, nhẹ nhàng chui qua giá phơi quần áo, đi đến trước một căn phòng mà số nhà đã mờ đi một nửa.
"Là đây rồi, chỗ ta ở khi còn ở tầng một, tiếp theo chúng ta phải làm sao."
Từ Khiết dừng bước trước cửa.
"Ngươi chắc chắn là đây chứ, còn nhớ người thuê nhà sau ngươi là ai không?"
"Ừm, lúc ta chưa chuyển đi, nàng ta đã đến xem nhà rồi, còn để hành lý trong nhà nhưng người thuê nhà ở đây thay đổi rất nhiều, thời gian dài như vậy trôi qua, ta không biết nàng ta còn ở đây không."
Từ Khiết nói.
"Xem thử trước đã."
Trương Hằng vừa nói vừa gõ cửa. Một lát sau, cửa phòng được mở ra từ bên trong, một người đàn ông chỉ mặc quần đùi đi ra, giọng điệu không tốt:
"Các ngươi tìm ai?"
"Giang Hồng, nàng ta còn ở đây không."
Từ Khiết nói. Người đàn ông nhìn Trương Hằng, cau mày:
"Ở đây không có Giang Hồng nào cả, các ngươi tìm nhầm chỗ rồi."
Nói xong hắn ta định đóng cửa lại nhưng không ngờ ngay sau đó đã có một bàn tay chặn trước mặt hắn ta. "Lần sau nói dối thì đừng dừng lại trước, như vậy người khác sẽ biết ngươi đang suy nghĩ nên trả lời vấn đề này như thế nào mới có lợi cho mình."
Trương Hằng vừa nói vừa bước chân vào nhà. Sắc mặt người đàn ông mặc quần đùi thay đổi, hắn ta la lên:
"Này, tiểu tử, đừng tự chuốc lấy phiền phức."
Nói rồi hắn ta còn dùng vai húc vào Trương Hằng, muốn dùng sức của mình húc Trương Hằng ra ngoài. Nhưng rõ ràng hắn ta đã đánh giá quá cao sức mạnh của mình, cũng đánh giá thấp sức mạnh của Trương Hằng, Trương Hằng căn bản không né tránh, mặc cho người đàn ông mặc quần đùi húc vào người mình, mà kết quả cuối cùng là thân hình Trương Hằng chỉ lắc lư một chút, còn người đàn ông mặc quần đùi thì bị lực phản tác dụng làm cho loạng choạng, không còn cách nào chặn cửa nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Hằng đi thẳng vào. Còn Từ Khiết do dự một chút, cũng đi theo Trương Hằng vào nhà, vừa vào nhà nàng ta đã giật mình, chỉ thấy một cô gái không mặc gì bị còng vào bên giường, trên người cô gái toàn là vết bầm tím, một bên mắt còn sưng húp. "Giang Hồng."
Từ Khiết cũng ngẩn người một lúc mới nhận ra cô gái đó là ai, nàng ta kêu lên. Trương Hằng kéo tấm ga trải giường xuống, trước tiên đắp lên người cô gái, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mặc quần đùi:
"Nàng ta là người thuê nhà ở đây, ngươi là ai? Trộm cắp, cướp bóc? Không cướp tiền mà trực tiếp ra tay với nạn nhân sao?"
"Nói bậy, ta là chồng nàng ta."
người đàn ông mặc quần đùi mắng lớn:
"Các ngươi lại là ai? Sao lại xông vào nhà ta?!"
"Ngươi cứ coi như chúng ta đến học làm việc tốt đi."
Trương Hằng nhìn vào chiếc còng tay trên tay Giang Hồng, bên dưới có một ổ khóa điện tử:
"Mật khẩu là bao nhiêu?"
"Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi sao."
Người đàn ông mặc quần đùi cười lạnh. Trương Hằng nghe vậy cũng không nói nhảm, vặn đứt bóng đèn trên đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông mặc quần đùi, đập vỡ bóng đèn ở góc bàn, sau đó một tay ấn đầu người đàn ông mặc quần đùi vào tường, dí mảnh vỡ bóng đèn vào mắt hắn ta. "Có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói, ta sẽ nói mật khẩu cho ngươi, 8672."
Thấy mảnh vỡ thủy tinh trên bóng đèn chỉ cách nhãn cầu của mình không đến 1 xăng-ti-mét, người đàn ông mặc quần đùi sợ hết hồn, vội vàng nói ra mật khẩu. Từ Khiết nhập dãy số đó vào mở khóa còng tay, lại lấy quần áo trong tủ quần áo bên cạnh ra cho Giang Hồng thay. Trong lúc đó, người đàn ông mặc quần đùi muốn mở miệng mấy lần nhưng nhìn thấy mảnh vỡ bóng đèn trước mặt lại nuốt lời trở lại, mãi đến khi Trương Hằng thu tay lại, cùng Từ Khiết dẫn Giang Hồng ra khỏi nhà, hắn ta mới lại mở miệng:
"Các ngươi định đưa vợ ta đi đâu?"
"Quản tốt chuyện của ngươi."
Trương Hằng cất súng vào trong túi:
"Làm những việc mà một người chồng nên làm, không bằng bắt đầu từ việc thay một bóng đèn mới đi."
Từ Khiết ở phòng khám nhỏ gần đó bôi thuốc chấn thương cho Giang Hồng trước, trị vết bầm tím trên người cô ta. Còn Trương Hằng thì nhân lúc này đi đến máy bán hàng tự động gần đó mua một cốc trà nóng, hai chai nước khoáng cùng một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa, Trương Hằng bỏ thuốc lá và bật lửa vào túi, còn khi quay lại phòng khám thì đưa cốc trà nóng cho Giang Hồng. Cô ta nhận lấy rồi liên tục nói cảm ơn. Còn Từ Khiết ở bên kia thì nhận lấy một chai nước khoáng, vặn nắp uống một ngụm:
"Hắn thực sự là chồng ngươi sao."
Giang Hồng nghe vậy thì cúi đầu xuống, khẽ ừ một tiếng. "Vậy trước đây hắn cũng bạo hành gia đình ngươi như vậy sao."
Kết quả là Giang Hồng còn chưa kịp nói gì thì ông thầy thuốc già bên cạnh đã lên tiếng:
"Đúng vậy, đây đã là lần thứ ba cô ấy đến chỗ tôi trong tháng này rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận