Thời Gian Chi Chủ

Chương 137: Tất Cả Đều Đã Quá Muộn

Hắn ta nói lập tức đưa tới một trận khen ngợi trầm trồ cùng tiếng phụ họa. Lái chiếc chiến hạm Caporetto này đi chiến đấu là giấc mộng của mỗi người đàn ông, tuy rằng vết thương trên người còn chưa lành hoàn toàn nhưng không ít người đã không nhịn được có chút ngứa tay.
- Rất tốt, vậy chúng ta thử xem uy lực của mấy khẩu Schwerer Gustav này một chút nào.
- Giải thích, Schwerer Gustav, tiếng Anh là Heavy Gustaf hoặc Great Gusta, cùng với Dora là tên của hai loại pháo lớn được dùng trong thế chiến 2 và là loại pháo được chuyên chở trên xe lửa to nhất và nặng nhất do Đức chế tạo. Hết giải thích.
Auroff hài lòng nói.
- Bây giờ ư?
Nhiều hải tặc có hơi hoang mang, đã đánh xong rồi, xung quanh bọn họ cũng không có con mồi khác, bây giờ lại đi thử uy lực của đại pháo, bắn vào không khí hay sao?
- Ai nói chúng ta không có mục tiêu chứ.
Auroff chỉ vào Hải Sư Hào nơi xa:
- Kia không phải là có bia ngắm có sẵn hay sao?
Phía sau bây giờ là con thuyền trôi nổi trên mặt biển, có vẻ hơi tan hoang, trên boong chật ních những hải quân Anh đã bị tước vũ khí, phần lớn bọn họ mang vẻ mặt sa sút, có người mang ánh mắt đầy sự ngỡ ngàng, đến bây giờ vẫn nghĩ mãi không hiểu trận chiến này sao lại có thể thua, càng đáng sợ hơn là không biết sau khi bọn họ chở về, điều gì đang chờ đón bọn họ.
Lần ra khơi này chẳng những thương vong vô cùng nghiêm trọng, mà còn đánh mất Caporetto, người cầm lái bỏ mình, hơn nữa ngay cả thuyền trưởng cũng bị bắt mất, mà đối thủ cũng chẳng phải quân đội chính quy gì, chỉ là một đám hải tặc, loại mà trước kia bọn họ đánh cho chạy trối chết, đây quả thực là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong suốt lịch sử hải quân Hoàng gia, mà bây giờ bọn họ, những người chen chúc trên chiếc thuyền này chính là những kẻ bị ghim trên nỗi nhục đó.
Nhìn chiếc Caporetto cách đó không xa, không kít người không nhịn được nghẹn ngào gào khóc.
Bên kia, trên boong thuyền tầng hai của Nữ Vương Annie Báo Thù, nhiều hải tặc lâm vào sự im lặng.
Thế giới văn minh làm cho bọn họ bị coi như là ác đồ hay dã thú hung tợn, bọn người kia cũng không phản đối cách nói này, thậm chí còn có phần đắc chí, bởi vì chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót ở khu hải vực này.
Bọn họ làm bạn với bão tố, mỗi lần ra biển đều phải đối mặt với hải quân, đá ngầm, thợ săn hải tặc, thậm chí là bị đe dọa bởi những hải tặc khác, kẻ mềm yếu sẽ bị loại bỏ, ở lại đều là những dũng sĩ không sợ hãi, bọn họ coi Nữ hoàng và pháp luật như không, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ không kiêng kị chuyện gì.
Đàn ông bọn họ rất xem trọng lời hứa, lúc trước thuyền trưởng của bọn họ đã hứa với những thuyền viên đối phương, chỉ cần những hải quân kia bỏ vũ khí xuống thì sẽ không làm bọn họ bị thương, nhưng bây giờ Auroff lại muốn phá hủy lời hứa này, làm cho bọn họ nã pháo vào một đám người đã đầu hàng tay không tấc sắt.
Việc này làm cho bọn họ hơi khó tiếp nhận, sau một lúc lâu im lặng mới có người không nhịn được mở miệng nói:
- Trước kia chúng ta chưa bao giờ làm loại việc thế này, đây là lệnh của thuyền trưởng ư?
- Truyền lệnh giả thì ta có chỗ tốt gì hay sao?
Auroff giang tay ra.
- Dựa theo quy định chúng ta chỉ cần tiếp nhận mệnh lệnh của thuyền trưởng vô điều kiện trong trận chiến.
Một hải tặc khác mở miệng nói:
- Mà bây giờ đã đánh xong, tôi thấy chuyện này có thể bỏ phiếu biểu quyết.
- Đừng giả ngu, các ngươi có biết để những người này trở về sẽ có hậu quả gì hay không, rất nhanh thôi, các bến cảng sẽ biết chiếc Caporetto đã rơi vào tay hải tặc, bọn chúng sẽ điều động nhân thủ, xây pháo đài, các ngươi cảm thấy thời điểm thế này Berro Mont còn có thể đến Charleston tham gia hôn lễ của con gái ông ta hay sao? Mà bỏ lỡ cơ hội lần này, muốn bắt được nhân vật lớn như vậy có thể sẽ không dễ như vậy nữa đâu.
Auroff nhíu mày nói:
- Chúng ta không thể mạo hiểm như vậy, lúc trước thuyền trưởng nói như vậy chỉ vì muốn ổn định cục diện, dù sao về mặt nhân số chúng ta cũng ở thế yếu, hơn một trăm tù binh sức cùng lực kiệt muốn đấu với hơn bốn trăm thủy thủ được trang bị đến tận răng, không có chút mưu kế là không thể nào được, các cậu, đừng quên mục đích cuộc chiến này của chúng ta là gì, nếu như không có kho báu thì tại sao chúng ta phải mạo hiểm nhiều như vậy để giành lại chiếc thuyền này.
Câu nói cuối cùng của người cầm lái rốt cuộc vẫn đả động đến hải tặc trên boong, bọn họ vì tìm được kho báu Kidd, dọc đường đã bỏ ra cái giá cực lớn khó có thể tưởng tượng được, từ một nhóm người ban đầu đến giờ chỉ còn chưa tới một phần ba, nếu như bây giờ vì sự nhẹ dạ nhất thời mà thất bại trong gang tấc, không ai có thể chịu được hậu quả mà chuyện này mang lại.
Một chiếc thuyền nhỏ chở thủy thủ cuối cùng tới gần Hải Sư Hào, người trên boong thả thang dây xuống đón lấy người lên thuyền. Mặc kệ thế nào, so với những chiến hữu đã chết kia, bây giờ bọn họ còn sống chính là sự may mắn không thể nghi ngờ.
Tuy rằng tương lai sau khi thua trận chiến này không biết sẽ đi về đâu, nhưng chỉ cần còn sống là còn hi vọng, lúc này bất luận là sĩ quan hay thủy thủ, khoảng cách giữa hai bên đã gần hơn rất nhiều, sĩ quan hậu cần lấy bánh quy cứng ngắc phân phát, phòng thuyền trưởng cũng trưng dụng cho thương binh, nhưng lúc này đám người đột nhiên náo loạn hết lên.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy chiếc Caporetto cách đó không xa đột nhiên mở họng pháo, tựa như một con thú khổng lồ nhe răng nanh ra.
- Ôi Chúa ơi!
Chiếc giỏ trong tay viên sĩ quan hậu cần rơi xuống, bánh bích quy bên trong rơi vãi khắp nơi, hắn há to miệng, trong ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, khủng hoảng lan tràn ra khắp con tàu bằng tốc độ khó tin, các thủy thủ theo bản năng điều khiển con tàu chạy thục mạng, nhưng bốn phía đều là biển rộng mênh mông, bọn họ cũng không biết phải chạy trốn đi đâu, chỉ có một phần nhỏ người còn giữ được lý trí muốn tháo dây thừng giương buồm lên, nhưng mà tất cả đều đã quá muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận