Thời Gian Chi Chủ

Chương 1923: Ngày Phán Xét

Trương Hằng không nghĩ ngợi nhiều nữa, trực tiếp đi vào phòng tắm rửa sạch bùn đất và mồ hôi trên người, sau đó mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ, tắt đèn rồi lên giường. Sáng hôm sau, Trương Hằng đến phòng của nữ tác giả sách giả tưởng ăn sáng cùng cô ta, sau đó theo như đã hẹn, nữ tác giả sách giả tưởng giới thiệu Trương Hằng với một nhân vật lớn mà cô ta nhắc đến.
Shakespeare, là tác giả được ca ngợi nhất và cũng nổi tiếng nhất trong lịch sử loài người nhưng quanh ông ta luôn có quá nhiều bí ẩn. Dù sao thì thế kỷ 16 cách thời đại này quá xa, những người đời sau chỉ có thể cố gắng khôi phục lại cuộc đời huyền thoại của nhà văn này từ những lời kể trong lịch sử nhưng ngay cả phiên bản Shakespeare được chấp nhận nhiều nhất hiện nay, vẫn có không ít người nghi ngờ tính xác thực của nó. Nhưng trong Phó Bản lần này, Shakespeare lại ngồi ngay trước mặt Trương Hằng, vừa ăn trái cây vừa ngắm hai cô gái đang đùa nước ở đằng xa.... Shakespeare ăn trái cây rất cầu kỳ. Không chỉ dùng đĩa đựng trái cây bằng vàng mà bên cạnh ông ta còn có một nữ hầu chuyên phục vụ, đút nho vào miệng ông ta, lại dùng hai tay hứng lấy hạt nho ông ta nhả ra. Lúc đầu Trương Hằng tưởng đó là nữ hầu mà trang viên phân cho Shakespeare, mãi đến khi nữ tác giả sách giả tưởng chào hỏi người phụ nữ trông giống nữ hầu kia, Trương Hằng mới biết thì ra cô ta cũng là tác giả được mời đến sơn trang. Shakespeare nghe nữ tác giả sách giả tưởng dùng giọng cung kính giới thiệu Trương Hằng nhưng lại chẳng có phản ứng gì, mãi đến một lát sau, bỗng nhíu mày, nhả ra quả nho vừa được đút vào miệng:
"Chua quá."
Nữ tác giả phục vụ bên cạnh thấy vậy, sắc mặt không khỏi hoảng sợ:
"Ta sẽ bảo nhà bếp lấy thêm hai chùm nho mới."
"Không cần, cứ thế này đi, ta cũng ăn gần no rồi."
Shakespeare vừa nói vừa dùng khăn ăn lau miệng một cách tao nhã, lúc này mới quay đầu nhìn Trương Hằng."
Ngươi muốn theo ta học viết văn?"
"Trước đây từng nghĩ đến nhưng bây giờ không muốn nữa."
Trương Hằng nói. Shakespeare có chút kinh ngạc, dường như không ngờ trên thế gian này lại có người từ chối sự chỉ bảo của mình. Còn Trương Hằng vừa nói câu này ra, hai nữ tác giả bên kia cũng lần lượt biến sắc."
Ngươi biết ta là ai chứ?"
Để chắc chắn, Shakespeare vẫn xác nhận lại một lần nữa:
"Ở thời đại ngươi đang sống, nhà văn nổi tiếng nhất là ai?"
"William Shakespeare."
Trương Hằng cũng không phủ nhận. Nghe câu này, khuôn mặt nghiêm nghị của Shakespeare dịu đi đôi chút:
"Vậy thì tác phẩm của ta, Người lái buôn thành Venice , Vua Lear , Macbeth ôi, tất nhiên còn có Romeo và Juliet nữa, những tác phẩm này vẫn đang thịnh hành chứ?"
"Theo ta biết thì là như vậy."
Trương Hằng nói."
Thật thú vị, vậy thì vấn đề ở đây là" Shakespeare nhìn Trương Hằng:
"Ta đã nghe Giáo sư McG nghe giới thiệu, bà ấy nói ngươi muốn sáng tác một cuốn tiểu thuyết thịnh hành, vậy trên thế gian này còn có ai thích hợp làm thầy của ngươi hơn ta?"
Không đợi Trương Hằng trả lời, Shakespeare lại tiếp tục nói:
"Huống hồ, ta còn là một trong mười hai vị giám khảo, mỗi tháng người chiến thắng trong buổi kể chuyện đều do ta và mười một người khác chọn ra, phải biết rằng, những người có thể đến sơn trang này, cái gì cũng có thể thiếu, chỉ riêng tài hoa là không thiếu, nói cách khác..."
Shakespeare dừng lại một chút:
"Cuộc cạnh tranh trong buổi kể chuyện sẽ rất khốc liệt, mặc dù có mười hai vị giám khảo nhưng thắng thua cuối cùng có thể chỉ là một chút xíu sau dấu phẩy, ngươi còn trẻ, hẳn là không muốn giống như mấy lão già kia mãi ở lại đây chứ."
Trương Hằng có thể nghe ra ý đe dọa trong lời nói của người đàn ông đối diện. Nhưng sắc mặt hắn không có gì thay đổi, chỉ hơi khom người:
"Xin cáo từ."
Nói xong câu này, Trương Hằng cũng không quan tâm Shakespeare có phản ứng gì, trực tiếp quay người rời đi. Thực ra cái khom người cuối cùng của hắn, không phải kính với Shakespeare đang sống sờ sờ trước mặt hắn, mà là kính với bậc thầy văn đàn đã để lại những áng văn bất hủ trong lịch sử văn học. Nữ tác giả sách giả tưởng đi cùng hắn thấy cảnh này, sốt ruột đến mức suýt nhảy dựng lên, cô vừa hướng Shakespeare bồi lễ xin lỗi, vừa tăng nhanh bước chân, muốn đuổi theo Trương Hằng. Mặc dù sắc mặt Trương Hằng trông rất bình tĩnh nhưng nữ tác giả sách giả tưởng lại không tin rằng nội tâm Trương Hằng cũng sẽ bình tĩnh như sắc mặt của hắn. Cô chạy chậm đến bên Trương Hằng, sau đó hạ giọng nói:
"Ta biết người thật có thể khiến ngươi hơi... ừm, thất vọng nhưng lại không phải để ngươi sống chung với ông ta, ngươi không thể giả vờ nịnh nọt ông ta vài câu, rồi đổi lấy sự chỉ bảo của ông ta sao, nếu may mắn, còn có thể theo bên cạnh ông ta một thời gian, có thể học được nhiều thứ, coi như là để viết tốt tác phẩm mới của ngươi, trả học phí vậy."
"Ta không thất vọng."
Trương Hằng hơi chậm bước chân lại, hắn không có ác cảm với nữ tác giả sách giả tưởng, biết rằng đối phương cũng tốt bụng giới thiệu hắn với Shakespeare, dù sao danh tiếng của Shakespeare quá lớn, hậu thế hầu như không ai không biết không ai không hay, hơn nữa lại là một trong mười hai vị giám khảo, có thể kết giao với một nhân vật lớn như vậy chỉ có lợi chứ không có hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận