Thời Gian Chi Chủ

Chương 1270: Cuộc sống hàng ngày

Không những vết thương không thể lành mà còn liên tục thối rữa, đó là vì trong vật liệu đúc lại có thêm xương ngón tay của Kỵ sĩ bạch mã, đừng nói đến vết thương nặng như vậy ở cổ tay, cho dù người đàn ông đứng giữa đường chỉ mất một ngón tay, hắn ta cũng không thể sống sót rời khỏi khu vườn này.
Trên thực tế, Trương Hằng vừa đi được một đoạn không xa thì đã nghe thấy tiếng đối thủ ngã xuống sau lưng, tuyên bố sự kết thúc của trận chiến này.
Còn ông G ở phía bên kia khu vườn, vẻ kinh ngạc trên mặt cũng ngày càng đậm, trước đó khi Trương Hằng mượn kiếm đã nói rằng dao của hắn ta quá sắc bén, ông G còn thấy hơi buồn cười nhưng bây giờ đợi đến khi Trương Hằng thực sự rút con dao đó ra, còn dùng nó chém nát một bộ xương ngoài, ông G chỉ cảm thấy lúc nãy Trương Hằng nói như vậy quả thực là quá khiêm tốn.
Độ cứng của con dao đó tuyệt đối đã vượt xa bất kỳ loại vật liệu nào mà ông ta biết, đương nhiên điều khiến ông G quan tâm hơn vẫn là chủ nhân của con dao này, bây giờ ông ta đã hoàn toàn không thể nhìn thấu Trương Hằng nữa, dù là từ góc độ con người hay góc độ người nhân bản vô tính. Giải quyết tên mặc bộ xương ngoài kia tuy có tốn của Trương Hằng chút thời gian nhưng may là những trận chiến sau đó lại trở về với nhịp điệu quen thuộc của hắn. Công bằng mà nói thì đám người mà ông G tìm đến lần này cũng khá ổn, hơn nữa càng về sau thì thực lực của bọn chúng càng mạnh nhưng sai lầm lớn nhất của ông ta là chọn địa điểm thử nghiệm ở trong vườn, hơn nữa còn phân tán bọn chúng ra, vốn định để chúng ẩn núp khắp nơi trong vườn, dưỡng sức chờ thời, liên tục tạo bất ngờ cho Trương Hằng nhưng thực tế lại để Trương Hằng thể hiện thành quả chuyến đi Roma của hắn.
Đặc biệt là khi Trương Hằng hạ gục một đội, có được một tá thiết bị dẫn dụ cảm ứng nhiệt thì thiết bị dò cảm ứng nhiệt duy nhất khiến hắn kiêng dè cũng không còn đe dọa được hắn nữa, thế là ông G phát hiện ra mình dường như lại quay về con đường cũ là liên tục chuyển góc quay, liên tục màn hình đen hoặc ngắm đất dưới chân, về sau ông G thậm chí còn lười xem nữa, dứt khoát tắt luôn máy chiếu. Còn sau đó Trương Hằng ôm khẩu súng tiểu liên mới nhặt được xông vào một khu rừng nhỏ, hạ gục ba tên địch cuối cùng mai phục bên trong, đến đây hắn cũng cuối cùng đi hết con đường nhỏ, đến trước cửa sau của khu vườn. Vì không biết bên kia có gì nên Trương Hằng không hề lơ là cảnh giác, đẩy cửa ra trước tiên ném một quả lựu đạn khói, sau đó lại ném luôn quả thiết bị dẫn dụ cảm ứng nhiệt cuối cùng trên người ra ngoài. Kết quả là bên kia không có tiếng súng vang lên, thay vào đó là một tràng ho liên hồi. Nhưng Trương Hằng vẫn không hề chủ quan, giơ khẩu súng tiểu liên đó lên, dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài. Phía sau khu vườn là một khách sạn nhỏ, Trương Hằng xông thẳng vào sảnh khách sạn, chỉ là không giống với khách sạn bình thường, nơi này bây giờ trống không, ngoài một cô bé nhỏ nhắn, cao chưa đến một mét năm đang ôm một chậu ga trải giường chuẩn bị thay đứng ngây người giữa sảnh ra thì Trương Hằng không thấy người thứ hai nào ở đây. Tràng ho liên hồi vừa nãy rõ ràng là do cô bé trước mắt phát ra, cô bé bị lựu đạn khói làm cho sặc không nhẹ, còn khi cô bé ngẩng đầu lên, thấy một họng súng đen ngòm chĩa vào mình thì lập tức hoảng hốt. "Em là nhân viên phục vụ của khách sạn à."
Trương Hằng lên tiếng hỏi, không hề dịch chuyển họng súng. Cô bé nghe vậy thì gật đầu lia lịa, chỉ vào tấm bảng tên trên ngực mình. Trên đó viết Lý Mặc và Nhân viên lễ tân. "Những người khác đâu?"
"Ông G nói trong vườn có thể sẽ xảy ra chiến đấu, bảo những người khác tan làm sớm."
"Vậy sao em lại ở lại đây?"
"Vì theo quy định thì khách sạn phải có người trực."
Lý Mặc sợ sệt nói. "Vậy bây giờ ở đây chỉ còn một mình em thôi à."
Trương Hằng nhướng mày. "Vâng."
"Quay người lại.".
"Ơ."
Lý Mặc tuy trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn quay người lại theo yêu cầu của Trương Hằng. Trương Hằng nhìn lướt qua, không thấy cô gái mang theo bất kỳ vũ khí nào trên người, hơn nữa không giống với những tên hắn gặp trong vườn trước đó, cô cũng không được trang bị camera, trông thực sự giống như một nhân viên phục vụ khách sạn bình thường. "Được rồi, quay lại đi, trước tiên hãy đặt đồ trên tay em xuống."
Trương Hằng đợi Lý Mặc đặt ga trải giường xuống rồi đưa cho cô thùng mật ong mà hắn mang đến:
"Em biết phòng chứa đồ ở đâu chứ, mang thứ này đến đó."
"Vâng, không vấn đề gì."
Lý Mặc nói xong định chạy vụt đi nhưng lại bị Trương Hằng chặn lại:
"Tôi đi cùng em."
"Ồ ồ, được."
Sau đó Lý Mặc dẫn đường, hai người đến trước thang máy, trước tiên đi thang máy xuống phòng chứa đồ ở tầng âm một, đặt thùng mật ong vào đó, như vậy là đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ, sau đó Trương Hằng lại yêu cầu cô gái dẫn hắn đến bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận