Thời Gian Chi Chủ

Chương 936: Giải Cứu

Hơn nữa động tác của Trương Hằng trông rất giống Habitus, đều là đi theo hướng nhanh nhẹn nhưng thực tế thì sự khác biệt giữa hai người vẫn khá lớn, đặc biệt là cú đánh đó của Trương Hằng, sự cân bằng cơ thể của Bach đã hoàn toàn bị phá vỡ, đây mới là lý do thực sự khiến hắn ta ngã xuống đất.
Chẳng lẽ tên này thực sự là cao thủ như hắn ta tự khoe khoang sao? Nhưng tại sao trong quá trình huấn luyện trước đây lại không thấy gì cả, Bach có chút nghi ngờ.
Mang theo nghi vấn trong lòng, hắn ta lại tấn công, kết quả chỉ sau hai chiêu, ngực hắn ta lại trúng một kiếm của Trương Hằng.
Trương Hằng dùng lực không lớn, cơ bản chỉ là điểm nhẹ vào ngực trái của hắn ta.
Trước đây khi ở võ đường Koyama, lúc rảnh rỗi hắn cũng hướng dẫn bọn trẻ ở đó luyện đao, đã đấu tập như thế này không ít lần, ra tay cũng rất có chừng mực.
Nhưng Bach vẫn toát mồ hôi lạnh, biết rằng nếu đối phương cầm vũ khí thật thì lúc này hắn ta e là đã bị mổ bụng rồi.
Ngược lại Trương Hằng lại không nhân lúc Bach kinh ngạc mất tập trung mà tiếp tục tấn công, ngược lại thu kiếm tập lại, lùi về sau hai bước, rất lịch sự hỏi: "Bây giờ ngươi cần khiên không?"
Bach nghe vậy chỉ thấy mặt nóng bừng nhưng trong lòng hắn ta hiểu rõ, có khiên có thể chống đỡ được đòn tấn công của Trương Hằng hay không vẫn còn phải nói nhưng nếu không có khiên thì hắn ta thực sự không đánh nổi nữa.
Bach chỉ là dễ kích động nhưng không phải ngốc, nghe vậy ngoan ngoãn tháo một chiếc khiên tròn nhỏ, cầm ở tay trái, hơn nữa không tấn công nữa, lần đầu tiên bãi liễu cá tư thế phòng thủ, trông như đang đối mặt với kẻ thù lớn.
Những người Đức canh gác cũng nhìn thấy kết quả giao đấu trước đó của hai người, từng người thu lại nụ cười trên mặt, không tự chủ được mà nín thở.
Bach là chiến binh nổi tiếng trong bộ lạc của họ, để trả thù cho người thân đã chết, những năm gần đây hắn ta đã giết không ít lính La Mã, còn có một viên bách phu, trước đây thua Habitus đã khiến mọi người có chút kinh ngạc nhưng giờ đã qua một tuần, họ cũng đã nghe ngóng được lai lịch của Habitus, biết rằng mình đã bị Gabi tính kế.
Ngay cả trong số các đấu sĩ chính thức, Habitus cũng rất nổi tiếng, mặc dù không thể coi là át chủ bài như Sisnates nhưng cũng được coi là át chủ bài cấp hai, có không ít cô gái thầm thương trộm nhớ hắn ta, trong tình trạng mệt mỏi vì hành trình dài lại không biết gì về đối thủ, Bach thua hắn ta cũng không phải không thể chấp nhận được.
Nhưng Trương Hằng, Trương Hằng thì hoàn toàn là một trường hợp khác.
Mọi người cùng vào trường đấu sĩ, một bên là ngôi sao hy vọng, người kế nhiệm Sisnates, còn một bên thì luôn không có tiếng tăm gì, còn bị phân vào nghề đấu sĩ hai dao không được mọi người coi trọng.
Theo lẽ thường thì hai người này đối đầu, thắng thua không có gì phải hồi hộp.
Còn xét theo cuộc giao đấu trước đó của hai bên thì thắng thua thực sự không có gì hồi hộp, Bach hoàn toàn ở thế yếu, hầu như không có sức phản kháng, mặc dù bây giờ hắn ta đã có khiên nhưng chỉ cần nhìn hắn ta nửa ngày không ra tay thì biết hắn ta đã bắt đầu dao động lòng tin vào bản thân.
Bach không động, Trương Hằng liền động.
Hắn vung thanh kiếm tập trong tay, phối hợp với bước chân, mỗi nhát kiếm đều tấn công vào vị trí khiến Bach rất khó chịu, Bach phải dùng khiên gỗ và kiếm tập trong tay luân phiên đỡ, mới miễn cưỡng chặn được từng đợt tấn công của Trương Hằng, trán hắn ta sớm đã đầy mồ hôi, trong tai toàn là tiếng lách cách của khiên gỗ và kiếm tập va chạm.
Bach biết mình không thể lùi thêm được nữa, nếu không khí thế của đối phương sẽ càng lúc càng mạnh, còn hắn ta thì sắp bị dồn đến góc bãi tập rồi, đến lúc này hắn ta ngược lại vứt bỏ hết mọi tạp niệm, liều lĩnh, bất chấp nguy cơ bị đâm trúng mà cuối cùng cũng vung thanh kiếm gỗ trong tay.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta thổi kèn phản công, Bach cũng không mong đợi có thể có kết quả gì, chỉ cần có thể đẩy Trương Hằng ra xa một chút, để hắn ta có thể thở dốc hai hơi thì coi như thành công rồi nhưng điều khiến hắn ta không ngờ là theo một tiếng "Bốp", khi hắn ta ngẩng đầu lên thì thấy Trương Hằng đã lùi về sau nửa bước, còn thanh kiếm gỗ trong tay hắn ta đã bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống một khoảng đất trống bên cạnh.
"Ngươi thắng rồi." Trương Hằng chớp chớp mắt với Bach đang ngơ ngác: "Chúc mừng."
Trương Hằng vừa nói xong câu chúc mừng, toàn trường trước tiên chìm vào im lặng, ngay sau đó, nơi cửa vào bãi tập bùng nổ một tràng hoan hô.
Những người bạn đồng hành của Bach, năm người Đức kia lớn tiếng reo hò.
Nếu trước khi trận đấu này diễn ra, có người nói với họ rằng họ sẽ phấn khích vì chiến thắng của Bach thì họ có lẽ sẽ không tin, bởi vì theo họ thấy thì Bach thắng vốn là chuyện đương nhiên.
Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến trận chiến gian khổ này, họ dù thế nào cũng không còn suy nghĩ như vậy nữa, đặc biệt là khi thấy Bach trải qua một trận "Chiến đấu gian khổ." nhưng vẫn không từ bỏ, từng lần kiên cường chống đỡ những đợt tấn công như mưa rào gió bão của đối thủ, cuối cùng tìm ra sơ hở của đối phương, một đòn chế ngự.
Không có cách chiến thắng nào khiến người ta sôi sục hơn như vậy, Bach giống như nhân vật chính trong truyện tranh nhiệt huyết, mãi mãi không chết được, tinh thần này không chỉ khích lệ bản thân hắn ta mà còn truyền cảm hứng cho những người xung quanh.
Chỉ có điều bản thân nhân vật chính này dường như không phấn khích như những người bạn đồng hành của mình, khi tiếng reo hò vang lên, Bach vẫn còn đang ngẩn người.
Trương Hằng thấy biểu cảm của Bach, không khỏi phải bổ sung thêm một câu: "Một nhát kiếm xuất sắc, ngươi đã tìm ra sơ hở duy nhất của ta, xét đến tình hình lúc đó, nhát kiếm này rất táo bạo, đặc biệt là thời cơ nắm bắt rất tốt, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ta, nếu sớm hơn một chút hoặc muộn hơn một chút thì trận chiến vừa rồi ngươi sẽ thua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận