Thời Gian Chi Chủ

Chương 130: Ta Đã Thấy Hắn Ở Đâu Rồi

- Chắc chắn là lúc đó ta đã bị điên rồi mới bỏ phiếu tán thành.
Tay của Malvin đang cầm dao gọt khoai tây liên tục run lên.
- Chúng ta chết chắc rồi đúng không, những khẩu đại bác trên tàu Scarborough sẽ bắn tất cả chúng ta tan xác thành từng mảnh, hoặc là những thủy thủ sẽ xông lên chém sạch chúng ta, ôi Chúa ơi, lẽ ra ta nên nghe lời ngươi bỏ phiếu chống mới đúng.
- Vô dụng thôi, cho dù có tính cả phiếu của ngươi đi chăng nữa thì còn lâu mới bãi bỏ được hành động lần này.
Trương Hàng cầm thìa nói, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, nếu hắn có thể quyết định hướng đi của mọi việc, thì chắc chắn là hắn không muốn đi đến bước đường này, nhưng mà hiện tại Auroff là chủ nhân của Sư tử biển, đối phương đang rất cảnh giác với Trương Hằng, những ngày này ở trên tàu Trương Hằng vẫn luôn khiêm tốn, mặc dù hắn đã bỏ phiếu chống, nhưng ngoại trừ buộc miệng nói với Malvin một câu còn lại hắn cũng không khuyên ngăn bất cứ ai.
Việc đã đến nước này thì than thở cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, chỉ có cùng nhau hạ gục Scarborough mới có thể sống sót.
Trương Hằng và Malvin đã được chọn vào nhóm ngụy trang thành người trên tàu buôn bởi vì vẻ ngoài không quá hung dữ, hiện tại họ là đầu bếp trên chiếc "tàu buôn Pháp" này.
Trương Hàng cởi bỏ bộ quần áo đen và vũ khí trên người tạm giao cho lính mai phục ở tầng lửng giữ giúp, tuy nhiên để an toàn, hắn vẫn giữ một con dao găm để tự vệ, con dao găm được giấu kín. trong chậu đựng vỏ khoai tây dưới chân Malvin.
Một lúc sau ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, người ghi sổ sách Griffin, từ trên boong tàu chạy xuống.
- Tàu Scarborough đã cắn câu và đang đi về hướng này, ngài Auroff yêu cầu ta đến thông báo cho các ngươi để chuẩn bị sẵn sàng, đừng để lộ dấu vết.
Tất nhiên là hắn chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, nên có vẻ rất lo lắng, thậm chí còn nói cà lăm, nhưng xét đến vai diễn mà họ đang đóng bây giờ, đó cũng là phản ứng bình thường khi phải chạm trán với một tàu chiến của Anh.
Tàu Scarborough chỉ bắn một phát pháo tượng trưng, ở cách đó không xa chiếc tàu buôn của Pháp ngoan ngoãn giảm tốc độ rồi dừng lại.
Thấy đối phương thức thời như vậy, tâm trạng của Elmer cuối cùng cũng tốt lên, hắn lại ngồi vào bàn ăn trên boong và thắt chặt khăn ăn.
Người lái thuyền chỉ huy Scarborough nghiêng về phía Sư tử biến, tên sĩ quan phục vụ trước đó đã lên tiếng không nhịn được lại nói thêm.
- Thưa ngài, chúng ta nên để pháo thủ duy trì trạng thái chờ lệnh và cử người đến đó để điều tra tình hình trước.
Lông mày của người lái tàu cũng cau lại, hắn không phải tân binh chưa từng đi biển, đương nhiên biết nên làm thế nào, không ai thích suốt ngày bị cấp dưới chỉ vào mũi dạy dỗ, thực ra, nếu không phải vì xuất thân đặc biệt của Burnett, thì hắn đã không kìm được mà nổi điên từ lâu rồi, trước đó cái tên này bị đồng nghiệp tẩy chay cũng không phải vô duyên vô cớ.
Đôi khi đó là một việc tốt nhưng vì cách làm không đúng cũng có thể gây phản cảm.
- Làm tốt việc thuộc phận sự của ngươi đi, Burnett.
Người lái tàu cảnh báo, vốn dĩ hắn thực sự muốn ra lệnh cho các pháo thủ đợi lệnh, mà lại bị dội một gáo nước lạnh như thế thì cảm thấy khó chịu như ăn phải phân chuột, nhưng hắn ta đã phục vụ trong Hải quân rất nhiều năm, cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng cảm xúc, hắn đưa ra mệnh lệnh rành mạch phân minh theo dự tính ban đầu.
Mặc dù Burnett đứng ở một bên không nói, nhưng hắn vẫn giữ tư thế ưỡn ngực ngẩng cao đầu như thể hắn vừa mới thắng một trận đại chiến.
Người lái chính cũng có ý định rút đao chém cái tên này, cũng may là đội thứ nhất gồm 24 người đã lên chiếc tàu buôn của Pháp, cuối cùng sự chú ý của hắn đã chuyển qua bên đó.
Thuyền trưởng ở phía đối diện là một người đàn ông Pháp với mái tóc xoăn tự nhiên, đang đứng lúng túng trên boong cùng các thủy thủ của mình, rõ ràng là hắn biết việc gặp tàu Scarborough có nghĩa là gì.
Tuy nhiên đối mặt với hỏa lực áp đảo, dù không muốn cũng chỉ đành thành thật bàn giao danh sách hàng hóa trên tàu.
Đội trưởng chĩa khẩu súng kíp trong tay về phía đám đông đang đầu hàng trên boong tàu, sau đó cử một vài người của mình đến kho hàng hóa để kiểm tra, một lúc sau, Trương Hằng và Malvin trong nhà bếp cũng được áp giải lên.
Bắp chân của Malvin cứ run lên, nhất là khi nhìn thấy chiến hạm to lớn, với nòng pháo đồng dày đặc và những bóng người đông nghìn nghịt trên đó, trong lòng hắn càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Sự xuất hiện của hắn cũng khiến nhóm thủy thủ Anh trên boong tàu thích thú, một số huýt sáo, một số thì há miệng cười to, nhưng có một người trong số họ lại cau mày, trong đám đông cũng đặc biệt dễ thấy.
Lenny, sao vậy?
- Ta không biết, chỉ là cảm thấy tên kia trông có vẻ rất quen, nhưng không thể nhớ mình đã nhìn thấy hắn ở đâu rồi.
Thủy thủ tên Lenny nói.
- Nghe ngươi nói vậy ta cũng phát hiện ra.
Một người khác cũng lên tiếng phụ họa.
Bầu không khí trên boong tàu bỗng trở nên căng thẳng, nhưng sau đó chợt người nọ nói tiếp.
- Trông hơi giống vợ ngươi, ồ... nhóc Lenny tội nghiệp, đã gấp rút muốn ra ngoài để hít thở không khí rồi. Có lẽ là anh bạn béo của chúng ta cũng không để ý đâu.
- Con mẹ ngươi, Stephen!
Sau khi hai người chen vào thì con tàu trở lại trạng thái thoải mái vui vẻ như trước, nhiệm vụ lần này rất dễ dàng, hầu hết mọi người đều không để tâm lắm, một lúc sau người đi xuống điều tra đều đã lần lượt quay trở lại.
- Không có vấn đề gì, phía dưới đều là đồ sứ, thoạt nhìn thì thấy phẩm chất cũng khá tốt, lần này mọi người có thể kiếm được một khoản lớn rồi!
Các thủy thủ nước Anh nghe vậy trên mặt đều hiện lên nét vui mừng.
Đội trưởng gật đầu.
- Trông coi những người này, ta đi báo cáo với lái tàu và thuyền trưởng.
Nói rồi, hắn quay trở lại Scarborough với danh sách số hàng hóa kia, một lúc sau, các thủy thủ trên tàu Scarborough cũng bắt đầu huy động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận