Thời Gian Chi Chủ

Chương 679: Võ Đường Koyama

Sau khi trả cho Trương Hằng một Koban, Gabriel yêu cầu hắn sáng mai đến gặp hắn ở quán trà bên cạnh bến tàu, còn khi Trương Hằng rời khỏi bến tàu, trời đã tối hẳn.
Trương Hằng vì ăn thêm một bữa trước khi vào Phó bản nên bụng cũng không quá đói nhưng bây giờ hắn phải nhanh chóng tìm chỗ ở rồi.
Thời Edo, Mạc phủ để kiểm soát các lãnh chúa địa phương, đã thiết lập chế độ tham quan giao thay, yêu cầu các lãnh chúa phiên mỗi cách một thời gian lại phải đến Edo một lần để thi hành chính vụ cho tướng quân Mạc phủ, tất nhiên đây chỉ là cớ, chủ yếu vẫn là để Mạc phủ tiện bề dắt mũi các lãnh chúa, giảm thời gian họ ở lãnh địa, đồng thời cũng khiến họ không dám làm bậy khi ở lãnh địa, nếu không thì lần tham quan tiếp theo, có khi sẽ bị bắt ngay.
Nhưng Tokugawa cũng coi như nhân đạo, dọc đường cũng xây dựng không ít trạm trọ, sau này còn phát triển thành nhà trọ, hơi giống với khách sạn đời sau, không chỉ bao gồm một đêm hai bữa mà không ít nhà trọ còn có nữ hầu chuyên phục vụ du khách nhưng đến cuối thời Mạc phủ, số lượng người đi lại tăng lên, nhà trọ bắt đầu trở nên hỗn tạp, không chỉ có kẻ vô lại cung cấp dụng cụ cờ bạc, giúp đỡ gọi kỹ nữ, còn có nhà trọ để nữ hầu trực tiếp bán dâm.
Sau đó, các thương gia ở Osaka là những người đầu tiên tổ chức ra Namba Ko, đại khái giống như chuỗi khách sạn, thống nhất tiêu chuẩn dịch vụ, vì vậy du khách có thể yên tâm ở những nhà trọ treo biển hiệu của hội bên ngoài.
Tuy nhiên, đối với Trương Hằng mà nói, dù là nhà trọ hay Namba không đều chỉ là lựa chọn tạm thời, xét đến việc thời gian Phó bản lần này cũng không ngắn, Trương Hằng vẫn thích thuê một ngôi nhà của riêng mình hơn, thấy còn chút thời gian, hắn cũng không vội đến nhà trọ mà tìm một người môi giới gần đó, để người này dẫn hắn đi xem nhà.
Người môi giới là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, trông rất nhanh nhẹn, hơn nữa bản thân cũng là dân thị trấn ở đây, thông tin nhanh nhạy, rất rõ ràng về mọi hộ gia đình, Trương Hằng trước tiên trả cho hắn một trăm văn tiền, đồng thời hứa sẽ trả thêm một trăm văn nữa sau khi hoàn thành, hắn lập tức phấn chấn hẳn lên, cũng không màng đến việc chưa ăn tối, lập tức dẫn Trương Hằng đi khắp các ngõ ngách.
Tuy nhiên, hắn hết lời giới thiệu một số ngôi nhà ở vị trí đắc địa, vị khách lãng khách này dường như không mấy hài lòng, hai người đi mãi, càng đi càng xa, phải thắp đèn lồng, Trương Hằng vốn đã định từ bỏ, muốn đợi đến ngày mai rồi xem tiếp nhưng địa điểm cuối cùng mà hai người đến lại khiến Trương Hằng sáng mắt.
Vào cửa là một cái sân nhỏ, giữa sân có trồng một cây anh đào, hoa nở rộ, dưới gốc cây có một giếng nước trong vắt, toàn bộ sân có cách cục vuông vắn, đơn giản nhưng đẹp mắt, kéo cửa chướng tử ra thì thấy phòng ngồi cũng rất rộng rãi, còn có một phòng trà, đồng thời đồ đạc cũng rất đầy đủ, nói theo cách của đời sau thì thuộc tiêu chuẩn xách va li vào ở.
- Chính là chỗ này rồi!
Trương Hằng quay đầu lại nói với người môi giới.
- Giá thuê bao nhiêu.
- Giá thuê cũng không mắc lắm, một tháng chỉ cần trả hai xâu tiền.
Người môi giới gãi đầu, dường như có điều muốn nói nhưng lại thôi.
Trương Hằng đang đang mang đèn lồng tiến vào bên trong nhà xem thử, cũng không quá chú ý biểu tình của người môi giới, hắn nói tiếp.
- Khi nào chúng ta có thể ký khế ước? Hôm nay có vẻ là hơi muộn, ài, nhưng sáng mai ta còn có chút chuyện phải làm. Vậy sáng sớm có được không, chủ nhà bên kia có thể qua lúc sáng sớm không?
- Không, không cần thiết đâu, không phải phiền phức như vậy. Ông chủ nhà chỉ ở cách vách thôi, nếu như đại nhân đã có quyết định bây giờ ta có thể mời nàng qua ký khế ước.
- Gần đến vậy à?
Trương Hằng có chút kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ lại cũng thấy bình thường. Hiển nhiên biệt thự của gia tộc tương đối lớn, cho thuê một phần kiếm tiền cũng là chuyện đương nhiên. Bức tường bên trái của hắn trông thật sự rất đẹp, có vẻ như nó mới được xây dựng. Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, gật đầu nói.
- Làm phiền ngươi rồi.
Người môi giới tay chân rất nhanh nhẹn, một lúc sau đã cùng chủ nhà bên cạnh bước qua.
Hai người còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng nói vọng đến, chỉ nghe người môi giới nói.
- Ngươi đừng nói là ta không giúp ngươi, ta tìm cho ngươi một khách trọ ra tay hào phóng đó nha, hắn nghe phải trả hai xâu tiền cũng không hề nhíu mày một cái, ngươi tốt nhất là đừng có đuổi người ta đi nữa. Nếu không… sau này ai còn dám thuê phòng của nhà ngươi nữa.
Một giọng nói khác lại hừ lạnh một tiếng.
- Khách trọ ngươi giới thiệu cho ta đều là cái loại gì đâu không. Lần trước tên kia vừa thấy mặt ta đã muốn động tay động chân, ta chỉ mới dạy dỗ hắn một chút đã là nể mặt ngươi lắm rồi.
Người môi giới trợn tròn mắt khi nghe câu đó.
- Đàn ông vốn dĩ là như vậy mà. Tên kia cũng chỉ là uống say rồi nên muốn kiếm chút lợi lộc thôi, ngươi cũng không cần thiết chuyện bé xé to như vậy chứ!
- Sao lại là chuyện bé xé to!? Đúng là càng nói càng tức mà, hôm nay trên thị trấn ta còn gặp phải ba tên võ sĩ Choshu. Bọn chúng rút kiếm ngay trên đường, đã thế còn muốn ức hiếp hai đứa bé nữa, càng đáng ghét hơn là trên đường có nhiều đàn ông con trai như vậy mà không một ai đứng ra ngăn cản…
Mới nghe Trương Hằng đã cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, đến khi nghe thấy đối phương nhắc lại chuyện đã xảy ra trên chợ, hắn ngay lập tức biết ngay người đang nói chuyện là ai.
Người đến không ai khác chính là nữ chiến binh Koyama Akane, người đã giành lại công bằng cho hai bé gái khi đánh bại Yamada chỉ bằng một thanh kiếm gỗ.
Trương Hằng không ngờ tới hai người vừa mới chia tay nhau cách đây không lâu đã phải gặp mặt lại, đã vậy hắn còn đang muốn thuê căn nhà của đối phương nữa chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận