Thời Gian Chi Chủ

Chương 780: Đến Giờ Vẫn Giữ

Matthew từ nãy đến giờ vẫn giữ im lặng lên tiếng: "Được rồi, ta và ông Cook có một số chuyện cần nói, Wendy, con và mẹ lên lầu trước đi."
"Vâng, vậy chúng con để phòng khách cho các ông." Jane lại cười xã giao với ông lão lưng gù.
Nhưng nụ cười trên mặt bà ta bỗng chốc cứng đờ ngay sau đó.
Vì ông lão lưng gù đã rút một khẩu súng lục từ thắt lưng mình, chĩa về phía bà: "Ta thích bà, cô gái ạ, thật lòng đấy, bà khiến ta nhớ đến con gái ta, ta thật sự hy vọng cảnh này chưa từng xảy ra nhưng rằng... ta cần bà giúp chồng bà tỉnh táo lại, vì trước giờ bất kể ta nói gì hắn cũng không nghe lọt tai, ta nghĩ đã đến lúc để cuộc sống tự phơi bày sự thật với hắn rồi."
Nói rồi, ông ta kéo búa súng phía sau ống súng xuống.
Jane đột nhiên hít thở gấp gáp, mở to mắt, vẻ mặt bối rối, trong khi đó ở bên kia, Matthew cũng bật người ngồi dậy khỏi ghế, như một con báo gêpa đang giận dữ, muốn lao tới thì ông lão lưng gù lại giơ cánh tay trái rút ra thêm một khẩu súng khác, chĩa về phía hắn.
"Đến phần của con chưa, con trai, kiên nhẫn nào."
"Ông không biết mình đang làm gì đâu."
"Ngược lại, ta hiểu rất rõ mình đang làm gì." Ông lão lưng gù mỉm cười.
"Ông cuối cùng muốn gì, Cook? Nếu ông giết vợ tôi, tôi sẽ càng không thể gia nhập băng đảng của ông được."
"Về chuyện đó thì, chúng ta hãy cùng chờ xem... ta sẽ giết người vợ đáng yêu của con trước, rồi đợi mọi chuyện ở Quận Lincoln kết thúc ta sẽ đưa con gái con đi nhưng đổi lại, ta sẽ giao băng đảng Cook cho con, con có thể mượn sức mạnh của bọn chúng để tìm tung tích của ta, trong số chúng có không ít người đã sống với ta khá lâu, chúng biết những sở thích của ta, biết những nơi ta hay lui tới, thậm chí cả chỗ ở của đám bạn gái cũ của ta cũng biết, còn con chỉ cần moi lời từ miệng bọn chúng, khiến chúng tự nguyện đưa con đến chỗ ta.
"Đừng lo, bọn chúng đều là những kẻ rất dễ tương xứ, chỉ cần nắm bắt được tính tình của chúng, cho chúng thứ chúng muốn, chúng sẽ coi con như người một nhà, vì vậy con có thể mất đi hai người thân nhưng lại có thể thu về hơn bốn mươi người anh em, tuy thỉnh thoảng con cũng sẽ thấy bọn chúng hơi ồn ào... nhưng rồi con sẽ quen thôi, ta có thể cho con một năm, đừng làm ta thất vọng, con trai của ta."
"Đừng làm vậy, Cook, đợi tôi tìm ra ông, tôi sẽ giết ông!" Matthew trợn mắt nhìn.
"Nếu ngươi có bản lĩnh thì ta không để ý."
"Nếu ngươi không thả mẹ ta, ta cũng sẽ giết ngươi." Wendy bên kia cũng nói.
"Ha ha ha." Cook nghe vậy thì phá ra cười, dường như bị lời nói vô kiêng nể của đứa trẻ làm buồn cười nhưng ngay sau đó tiếng cười của hắn đã ngừng bặt, bởi vì hắn nhìn thấy khẩu súng săn trên tay Wendy.
Không giống mẹ mình, Wendy từng nghe những người cao bồi già kể lại chuyện cũ, biết tung tích của cha mình, vì vậy khi ông lão lưng gù vừa xuất hiện, cô đã biết đối phương là ai nhưng Wendy không biểu hiện sự sợ hãi như những cô gái bình thường.
Mà là chôn giấu mọi thứ trong lòng, trên mặt cô từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì cả, vì vậy ngay cả một cáo già như Cook cũng bị cô lừa gạt. Còn Wendy thì lặng lẽ chờ đợi... chờ đợi.
Cho đến khi Matthew và Cook đối đầu, cô cuối cùng đã tìm được cơ hội để lấy trộm khẩu súng săn mà cô giấu sau tủ, cô ép mình bình tĩnh lại, trong đầu nhớ lại phương pháp bắn súng mà Trương Hằng đã dạy cho cô, sau đó nhanh chóng nhấc khẩu súng săn lên, nhắm vào tim của Cook.
"Ngươi biết cách dùng nó không, con gái?" Lão già gù hỏi.
"Tất nhiên rồi, tôi có một người thầy rất lợi hại, ông ấy bắn súng rất chuẩn, một mình ông ấy có thể đối mặt trực tiếp với mười tên lực điền đầy đủ vũ trang, nếu tối nay ông ấy ở đây, tôi cược rằng ngươi và đám chó săn của ngươi không những không vào được cửa nhà tôi mà còn bị ông ấy hạ gục." Wendy nói.
"Ồ… Thật đáng tiếc, rất tiếc rằng tối nay ông ta không ở đây, nếu không thì ta rất muốn xem xem cái tay súng một chọi mười này trông như thế nào, có phải ba đầu sáu tay không." Cook thản nhiên nói.
"Không sao, ngươi không cần phải thấy tiếc, có học trò của ông ấy như ta thì đủ đối phó ngươi rồi. Mặc dù ta không giỏi bằng thầy nhưng cũng là một tay súng cừ khôi." Wendy ưỡn ngực: "Khi đi săn, ta có thể bắn trúng con thỏ rừng đang chạy cách xa năm mươi thước, huống chi ở khoảng cách gần như thế này, chỉ cần ta bóp cò thì ngay sau đó ngực ngươi sẽ thủng một lỗ, viên đạn sẽ xé toạc thịt và tim ngươi, rồi ngươi sẽ ngã gục xuống rên la nhưng yên tâm, quá trình này sẽ không quá lâu đâu, bởi vì ngươi sẽ sớm xuống địa ngục thôi, đồ lão què chết tiệt kia!" Nói xong Wendy còn khạc nhổ xuống đất.
"Hừ." Cook nhướng mày, hắn bị chửi đến nỗi hơn nửa phút không nói nên lời, nửa phút sau hắn mới chớp mắt, rồi nói lại: "Ta phải thừa nhận rằng… Lời tuyên chiến vừa rồi thật sự rất có khí thế, con gái ạ, đặc biệt là mấy câu chửi rủa cuối cùng, ngươi thẳng thắn hơn nhiều so với cái ông bố đạo đức giả của ngươi, suốt dọc đường đi ta không phải không cho ông ta cơ hội, lúc ngủ ta cố tình quay lưng về phía ông ta, nếu ông ta đủ tàn nhẫn thì hẳn phải cướp súng của ta, như vậy ông ta có thể khống chế ta, tạo được thế chủ động cho mình nhưng cuối cùng ông ta lại khiến ta thất vọng, đầu óc ông ta chỉ nghĩ đến việc chạy trốn mà thôi nhưng ông ta không biết rằng, trong thời thế như thế này, ngươi căn bản không thể chạy trốn, bởi vì con người không thể chạy nhanh hơn số phận được."
"Ta không hiểu những lời vớ vẩn của ngươi về cái suối và con cá hồi gì đó, ta chỉ biết rằng con người không thể chạy nhanh hơn đạn súng." Wendy lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận