Thời Gian Chi Chủ

Chương 99: Cánh buồm đen (4)

Hai tên cướp biển đi lên phía trước, lục soát người Trương Hằng và Malvin, bọn họ lục lọi khắp mỗi một cái túi, thậm chí ngay cả giày cũng chẳng tha, bảo đảm không có bất kỳ thứ đáng giá nào bị lọt mất. Sau đó Trương Hằng cùng Malvin cũng bị đẩy tới trong đám người, vẻ mặt tên mập sợ hãi, nhất là khi nhìn thấy thi thể thuyền trưởng và các thủy thủ chết trận, cả người hắn lại bất giác run rẩy, cái này cũng dẫn tới đám cướp biển vây xem một trận cười vang. Trương Hằng túi tiền và một lọ thuốc hít đều bị lục soát đi, bất quá Cái bóng của chìa khóa và Cái bóng vẫn còn ở trên người hắn, đây là con bài giữ mạng của hắn, vì không bị những hải tặc kia lục soát đi, hắn không thể không vận dụng hai lần Cái bóng của chìa khóa , đem hai vật này chuyển hóa thành trạng thái cái bóng. Tình huống bây giờ khác trước, hắn ở trên biển rộng mênh mông, coi như có Cái bóng ở tay hắn cũng không biết bản thân có thể chạy trốn tới đâu đây, dưới trạng thái cái bóng hắn có thể đem bản thân khắc ở trên mặt biển, chỉ khi nào ba phút vừa đến, hắn sẽ biến thành người rơi xuống nước. Nếu như vận khí tốt hắn có lẽ có thể được thuyền đi ngang qua cứu, nhưng khả năng càng lớn vẫn là táng thân bụng cá, hoặc là bị mặt trời chiếu mất nước trước, sau đó lại táng thân bụng cá.
Một khắc trước tất cả mọi người vẫn là hành khách trên thuyền, hướng tới cuộc sống mới ở thuộc địa, mà bây giờ đã biến thành tù nhân, sống chết chưa biết, mặc dù đa số người không biểu hiện quá khích như Malvin, nhưng cảm xúc bi quan đã bắt đầu lan tràn. Lại qua một lúc, dưới boong thuyền đột nhiên truyền ra âm thanh đập, bên trong còn kèm theo mấy tiếng súng nổ, đến khi mọi thứ yên tĩnh lại, một bóng người xuất hiện ở trước mặt mọi người:
"Thật có lỗi, trên từng chiếc thuyền đều sẽ có người ngu xuẩn không biết thời thế, ta không thể không tốn một chút thời gian đi thuyết phục bọn họ, cũng may hiện tại vấn đề đã giải quyết, xin cho phép ta tự giới thiệu trước, ta là người cầm lái Sư Tử Biển, các ngươi có thể gọi ta là Orff tiên sinh."
Người tới khoảng hơn 40 tuổi, nhưng nhìn rất tin thần, so với những tên cướp biển hung ác xung quanh, hắn trông có vẻ giống người giảng đạo lý. Trên thực tế người cầm lái cũng là vị trí cần kỹ năng giao tiếp, đây là vị trí quan trọng thứ 2 trên thuyền, quan hệ giữa người cầm lái và thủy thủ rất thân mật, cũng là cầu nối giữa thuyền trưởng và thủy thủ, đồng thời có quyền can thiệp vào mệnh lệnh của thuyền trưởng khi có sự xung đột lợi ích với thuyền viên. Sự xuất hiện của hắn để cho không ít người nhìn đến hi vọng, có hành khách mở miệng cầu khẩn nói:
"Van cầu ngươi, tiên sinh, thả chúng ta đi, chúng ta đều chỉ là người bình thường, trong nhà của ta còn có vợ và con cái đang chờ."
Orff nhẹ gật đầu, nhưng mà ngay sau đó hắn rút ra súng kíp ngắn bên hông, hướng về phía người thủy thủ đang quỳ rạp trên đất bóp súng, đối phương bị đạn chì bay vụt ra bắn trúng đầu ngã xuống đất, bắn máu tươi tung toé lên áo sơ mi vải sợi đay của người cầm lái. Tận mắt nhìn thấy một màn đầy máu tanh, bọn tù binh lập tức bối rối, bọn họ nhớ tới trước đó đã nghe qua những chuyện liên quan đến cướp biển, đây là một đám vô pháp vô thiên giết người tàn khốc, ai cũng không biết bọn họ có thể trong lúc hưng phấn giết toàn bộ đám người hay không, một phát này không thể nghi ngờ là điềm báo xấu, Malvin càng bị dọa đến tiểu ra quần. Sau đó Orff lại cất súng đi:
"Ta thật xin lỗi, nhưng đây là việc ta phải làm, tên này đã giết 2 người anh em của ta, đừng tưởng rằng cúi đầu thì ta sẽ xem nhẹ việc này, ta có lẽ già, nhưng còn chưa mau quên như vậy, nợ máu phải trả bằng máu, đây là cách hành sự nhất quán của chúng ta."
Lời nói của hắn dẫn tới âm thanh ủng hộ của đám cướp biển xung quanh, mọi người vỗ lan can phụ họa, đồng thời cũng làm cho đám hành khách trộn số tù binh thoáng an tâm, mặc dù chuyện vừa xong rất tàn nhẫn, nhưng nếu như từ góc độ báo thù cũng không tính quá mức, những người hành khách đã sớm quên không lâu trước đây là ai bảo vệ bọn họ, vì mạng sống tất cả mọi người tại lúc này đều lựa chọn yên lặng.
Dư lại sáu tên thủy thủ đều là đầu hàng tương đối sớm, thần sắc của bọn họ có chút phức tạp. Một phương diện vì biểu hiện ăn hại của bản thân mà xấu hổ, một phương diện khác cảm thấy may mắn vì đã không tham dự chiến đấu.
"Đã tính xong nợ cũ, vậy bây giờ chúng ta có thể nói tới vấn đề các ngươi quan tâm nhất." Orff tiếp tục nói:
"Tình huống như các ngươi thấy, các ngươi ngồi chiếc thuyền này bây giờ thuộc sở hữu của chúng ta, không chỉ là hàng hóa trên thuyền, ví tiền của các ngươi, tất cả đồ vật đáng tiền không đáng tiền, ở trong đó đương nhiên cũng bao quát cả chiếc thuyền này, nhưng chúng ta không phải người không nói đạo lý..." Orff lời nói xoay chuyển:
"Xuất phát từ góc độ nhân đạo, chúng ta sẽ vì các ngươi chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ, hai thùng nước ngọt, có lẽ còn có chút bánh bích quy thịt muối gì đó, mặc dù không đủ các ngươi từ nơi này chéo đến Boston, nhưng may mắn là các ngươi đang ở trên đường biển mậu dịch, mà hai ngày này thời tiết cũng không tệ, vận khí tốt sẽ có thuyền đi ngang qua phát hiện các ngươi, các ngươi sẽ được cứu."
Lời nói của hắn cũng không khiến mọi người an tâm, ngược lại còn dẫn tới rối loạn. Một chiếc thuyền nhỏ, hai thùng nước ngọt, nhưng có hơn 30 hành khách, cái tổ hợp này thấy thế nào cũng không đáng tin cậy, bất kỳ một chút sóng gió gì xảy ra cũng có thể để cho người ở phía trên vạn kiếp bất phục, chớ nói chi là không biết lúc nào mới có thể xuất hiện thuyền đi qua. Có người tiếp tục cầu khẩn, hi vọng khiến bọn cướp biển đồng tình, nhưng mà lần này tâm Orff như sắt đá, ấn định điều kiện này không hề sửa đổi:
"Ta biết chuyện này nguy hiểm, nhưng chúng ta là cướp biển, không phải nhà từ thiện, vấn đề về sau chỉ sợ muốn chính các ngươi nghĩ biện pháp giải quyết."
Orff nói xong cũng xoay người rời đi, một bên cướp biển chuẩn bị thả thuyền nhỏ xuống biển, nhưng mà chiếc thuyền kia quá nhỏ, coi như đều chật ních cũng chỉ có thể ngồi 20 người, chớ nói chi là thức ăn và nước ngọt. Đúng lúc này một tên cướp biển cường tráng đi tới, mở miệng nói:
"Các ngươi có ai là đầu bếp hoặc thợ mộc không, trên thuyền của chúng ta hiện tại còn thiếu hai tên thợ mộc một tên đầu bếp, có muốn gia nhập có thể đi theo ta."
So sánh với ngồi thuyền nhỏ ở trên biển chờ chết, con đường này không thể nghi ngờ có hy vọng sống sót hơn, tiếng nói của hắn vừa dứt lập tức liền có một tên thủy thủ bị bắt làm tù binh giơ tay nói:
"Ta, ta chính là thợ mộc, trên chiếc thuyền này ta nguyện ý gia nhập các ngươi."
Mà hắn mới vừa nói xong, một người hành khách cũng mở miệng nói:
"Mặc dù ta chưa từng ra biển, nhưng trước đó ở trên trấn làm qua một ít đồ dùng trong nhà, còn làm cho người khác giá đỡ, ngươi xem ta được không?"
Tên cướp biển suy nghĩ giây lát rồi gật đầu nói:
"Có thể, trước tiên ngươi làm trợ thủ của tên kia."
Nhiều người hành khách ao ước nhìn hai người, nhân tài chuyên nghiệp bất kể ở nơi nào đều sẽ được hoan nghênh, cho dù là cướp biển hung tàn cũng sẽ lấy lễ tiếp đón.
"Hiện tại ta chỉ còn một chỗ trống, còn có người nguyện ý đi theo ta sao?"
"Ta, ta nguyện ý."
Chẳng ai ngờ rằng người nói chuyện vậy mà là Malvin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận