Thời Gian Chi Chủ

Chương 642: Irene Adler Mất Tích

Có phải vì đợi quá lâu nên về nhà trước không? Cái này thì khó nói, bởi vì Trương Hằng dù sao cũng đã muộn hơn giờ hẹn vài tiếng, Irene Adler cũng không phải kiểu người sẽ đứng một chỗ đợi ngốc.
Thế nhưng với sự thông minh của nữ ca sĩ, cho dù tự ý rời đi hẳn cũng sẽ có cách thông báo cho Trương Hằng đến đây.
Trương Hằng hiện tại lo rằng Irene Adler hơi quá thông minh, phát hiện ra sự bất thường của cha xứ Jacob, truy tra đến cùng khiến ông ta kinh động, vì vậy hắn cũng không định cứ thế này mà chờ mãi.
Nhà thờ Thánh Tâm đã đóng cửa lúc tám giờ, còn cha xứ Jacob thì sống trong một ngôi nhà nhỏ phía sau nhà thờ, Trương Hằng và Holmes đến đó nhưng nhìn từ ngoài cửa sổ thì thấy trong nhà tối om, Trương Hằng trèo cửa sổ, Holmes đi cửa chính, hai người hợp vây ngôi nhà đó, thế nhưng vào trong thì thấy chẳng có ai.
Chỉ có một con chó già nằm trên sàn nhà nhưng nó đã quá già, gần như không thể nhúc nhích, thấy có người lạ xông vào, thậm chí nó còn không sủa một tiếng.
Holmes châm một ngọn nến, nhờ ánh nến hai người nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh.
Không giống với căn nhà đẫm máu của Mark Cohen, nơi ở của cha xứ Jacob là nơi ở bình thường của một cha xứ, cách bài trí và trang hoàng rất giản dị, bên giường còn đặt một quyển "Kinh Thánh." không biết đã được lật bao nhiêu lần, ngoài ra trong nhà không có gì đáng chú ý.
Theo lời kể của các cô gái điếm, cuộc sống thường ngày của cha xứ Jacob cũng rất đơn giản và có quy luật, thậm chí có thể nói là cứng nhắc.
Ông ta không ở nhà thờ thì ở nhà, hầu như không đến những nơi khác, vì vậy bây giờ nhà thờ đóng cửa mà ông ta lại không ở nhà thì bản thân điều này đã rất bất thường.
Holmes đi một vòng quanh bếp, há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Còn Trương Hằng thì hoàn toàn không để ý đến tình hình bên kia, Irene Adler mất tích, cộng thêm cha xứ Jacob không về, hai chuyện này xảy ra cùng lúc khiến tình hình trở nên không ổn.
Đặc biệt là nữ ca sĩ lại là người được hắn nhờ vả mới liên lụy đến chuyện này, nếu cô ấy vì vậy mà gặp chuyện gì bất trắc, Trương Hằng sẽ rất khó tha thứ cho bản thân, vì vậy bây giờ hắn phải tìm cho ra cha xứ Jacob với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng so với Mark Cohen thì cha xứ Jacob rõ ràng nghiêm cẩn hơn nhiều, trên bàn của ông ta sẽ không có nhật ký tâm sự, cuốn sổ duy nhất cũng liên quan đến thần học.
Cả căn nhà có thể dùng từ kín kẽ để hình dung, Trương Hằng đứng trước bàn làm việc, nhắm mắt lại, nửa phút sau hắn mới mở mắt ra: "Nhà thờ."
"Ừm?"
"Bất kể cha xứ Jacob có quan hệ gì với Jack Đồ Tể thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng ông ta là một giáo sĩ sùng đạo, Jack Đồ Tể đã có được thông tin liên quan đến những cô gái điếm từ ông ta nhưng với tư cách là một giáo sĩ, ông ta có nghĩa vụ phải giữ bí mật về những gì được xưng tội, tôi không nghĩ rằng ông ta cố ý tiết lộ, vậy thì như thế này, hẳn là Jack Đồ Tể đã nghe trộm được." Trương Hằng dừng lại một chút, cuối cùng kết luận: "Trong nhà thờ rất có thể có một căn phòng bí mật, ngay bên cạnh phòng xưng tội."
"Dưới."
"Ừm?"
"Căn phòng bí mật đó không ở bên cạnh phòng xưng tội mà ở bên dưới, bên dưới phòng xưng tội là rỗng." Holmes nói: "Đây là điều tôi phát hiện ra khi xưng tội trước đây, tiếng bước chân trên sàn rất rõ ràng, lúc đó tôi còn tưởng rằng bên dưới có hầm rượu gì đó."
Trương Hằng và Holmes nhanh chóng chạy đến nhà thờ, ổ khóa đồng hoen gỉ trên cửa chắc chắn không thể ngăn cản họ, Holmes dùng gậy chống gõ vào ổ khóa... kết quả không ngờ là ổ khóa trông đã cũ kĩ chẳng có vấn đề gì.
Sau đó, ông ta tránh sang một bên, nhìn Trương Hằng rút súng lục ra, bắn một phát vào ổ khóa, hai người cuối cùng cũng xông vào nhà thờ.
Giống như nơi ở của cha xứ Jacob, nơi đây cũng không có ai, ánh trăng xuyên qua những tấm kính màu chiếu xuống băng ghế dài, tạo nên cảm giác rờn rợn và tĩnh lặng đến lạ thường.
"Tìm lối vào." Trương Hằng nói với Holmes một câu, hai người tản ra.
Lúc này, ở dưới hầm, Irene Adler cũng nghe thấy tiếng động trên lầu, cô ta vặn vẹo cơ thể nhưng hiện tại tay chân cô ta đều bị trói, không thể cử động được, miệng cũng bị nhét giẻ, chỉ có thể phát ra tiếng ư ử.
Cha xứ Jacob dường như không nghe thấy tiếng súng trên đầu, ông ta đang đứng trước một chiếc bàn gỗ cầu nguyện.
Nhưng điều khiến nữ ca sĩ sợ hãi lại là một người đàn ông khác trong căn phòng, đó là một người đàn ông tuổi từ ba mươi đến bốn mươi, làn da của hắn ta trắng bệch khác thường so với người bình thường, dường như rất ít khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, bộ râu trông như đã lâu không cạo, toàn thân hắn ta rất gầy nhưng cánh tay lại có nhiều cơ bắp, hắn ta mặc một chiếc áo khoác cũ, lúc này đang ngồi bên giường nhìn Irene rất thích thú.
Cha xứ dường như biết nữ ca sĩ đang nghĩ gì, mở miệng nhàn nhạt nói: "Bọn họ nhất thời không vào được đâu, căn phòng bí mật này được xây dựng vào thời Trung cổ, dùng để cho những người trong nhà thờ trốn tránh chiến loạn, cho dù muốn đào thì cũng không phải nhất thời có thể đào được."
Nghe vậy, nữ ca sĩ cuối cùng cũng ngừng vặn vẹo.
Lúc này, người đàn ông da trắng ngồi trên giường lên tiếng, nôn nóng nói: "Chưa xong sao, tôi có thể ra tay chưa?!"
"Đừng vội, chờ thêm một chút." Cha xứ Jacob không quay đầu lại.
Ông ta lấy từ dưới bàn ra một chiếc tạp dề da dính đầy máu, tiếp tục nói với Irene: "Chắc cô rất tò mò tại sao chúng tôi lại chọn cô... tất cả đều là vì tôi, vì một sai lầm mà tôi đã phạm phải khi còn trẻ."
"Chúng ta có thể để câu chuyện lại sau không?" Người đàn ông da trắng trên giường sốt ruột nói, hắn ta chuyển ánh mắt sang chiếc tạp dề da, lập tức phấn khích hẳn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận