Thời Gian Chi Chủ

Chương 1109: Bài Kiểm Tra

"Ai nói ta muốn đắc tội với nhiều quý tộc như vậy, ta chỉ muốn tìm một lý do thích hợp để cử người theo dõi ngươi mà thôi." Trương Hằng nhàn nhạt nói: "Ta không quan tâm Viện Nguyên lão thối nát đến mức nào, cũng không quan tâm những người đồng nghiệp của ngươi hằng ngày làm những gì."
Lần này, Claus vừa kinh ngạc vừa tức giận, hắn ta cuối cùng cũng biết Trương Hằng định làm gì, những kẻ như bọn họ ngầm hoạt động thay chủ nhân ký kết thỏa thuận với người khác, kín tiếng là con đường sống của bọn họ, nếu có hai vệ binh đi theo sau, hắn ta sẽ không làm được gì cả, mà sự cạnh tranh trong ngành này cũng rất khốc liệt, không quá một hoặc hai tháng, hắn ta sẽ bị những thuyết khách khác thay thế.
"Nếu ta là ngươi, ta sẽ thành thật trả lời câu hỏi của hắn." Trương Hằng chỉ vào Daiquius.
Sắc mặt Claus biến đổi nhiều lần, sau đó hắn ta đi đến bàn lấy cho mình một cốc nước, uống cạn để giải tỏa cảm xúc, sau đó hỏi: "Các ngươi tìm hắn làm gì?"
Nhưng lần này Trương Hằng vẫn chưa kịp mở miệng thì Claus đã tự nói tiếp: "Thôi, đừng nói cho ta biết, ta cũng không muốn biết."
"Quả là thuyết khách át chủ bài của Viện Nguyên lão, lựa chọn sáng suốt." Trương Hằng khen ngợi.
Claus nhanh chóng viết một địa chỉ lên giấy cói, đưa cho Daiquius: "Người các ngươi muốn tìm, cũng giống như ta, là một thuyết khách, hãy thứ lỗi vì trước đây ta không cho các ngươi biết nơi ở của hắn, làm nghề này, điều tối kỵ nhất chính là xen vào chuyện của người khác, càng ít biết càng tốt."
"Ta hiểu." Daiquius nhận lấy tờ giấy, áy náy nói: "Lần này ta có lỗi với ngươi, đợi mọi chuyện kết thúc ta sẽ mời ngươi uống rượu."
"Không, ngươi cứ quên rằng ngươi còn có một người bạn như ta là ta đã cảm tạ trời đất rồi." Claus mặt lạnh nói.
Nửa ngày đã trôi qua kể từ lần đầu tiên Trương Hằng và Daiquius gặp nhau, hai người cũng đi một vòng lớn trong thành Roma, từ mỏ Binota đến khu Đông Nam, rồi đến căn hộ của Claus, cả quãng đường không ngừng nghỉ.
Cùng với việc điều tra ngày càng đi sâu, sự thật về việc mỏ ngừng hoạt động cũng dần dần hé lộ.
Trong đó, mấu chốt nhất tất nhiên là người đàn ông có vết bớt đỏ trên mặt - Armidio, hắn ta với tư cách là người trung gian, đã hẹn gặp Cob, cuối cùng thúc đẩy toàn bộ sự việc, tìm ra hắn ta cũng có nghĩa là tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau.
Còn bây giờ Trương Hằng và Daiquius đang đứng dưới tòa nhà chung cư của Armidio.
Mặt trời sắp lặn rồi.
Nơi ở của Armidio hẻo lánh hơn nhiều so với Claus, mặc dù không hỗn loạn như khu Đông Nam nhưng cũng thuộc khu ổ chuột, phần lớn những người sống ở đây là khách thuê ngắn hạn, tiền thuê trả theo tuần, nếu không trả được thì sẽ bị đuổi đi, Armidio là thuyết khách của Viện Nguyên lão, mặc dù không nổi tiếng như Claus nhưng cũng không đến nỗi sa sút đến mức này.
Với thu nhập của hắn ta, hoàn toàn có thể chi trả được một nơi ở tốt hơn, hắn ta lựa chọn sống ở đây, chỉ có một lý do, đó là để giữ kín tiếng.
Rõ ràng hắn ta cũng biết rằng những việc mình thường làm đều không thể công khai, muốn tránh sự chú ý của người khác hết mức có thể và Trương Hằng ước tính rằng hắn ta cũng không thường trú ở đây, hẳn sẽ cách một thời gian lại đổi chỗ ở.
Daiquius không thích bầu không khí trên phố lắm, đồng thời bụng anh ta cũng kêu òng ọc, nhắc nhở anh ta rằng đã đến giờ ăn rồi, trước đây vào giờ này, anh ta hẳn đã tan làm, về nhà, ngồi vào bàn ăn, chờ người hầu mang thức ăn nóng hổi lên.
Nhưng anh ta biết rằng bây giờ đã đến thời điểm quan trọng của cuộc điều tra và bây giờ không còn là chuyện mất việc hay không, mà liên quan đến tương lai của gia tộc anh ta, anh ta cũng không phàn nàn gì, chỉ có chút lo lắng hỏi Trương Hằng bên cạnh: "Chúng ta có nên gọi lính canh đến không? Tôi đoán là tên đó sẽ không hợp tác với chúng ta đâu."
Qua sự việc của Claus trước đó, Daiquius đã hiểu rằng muốn những thuyết khách này hợp tác thành thật không phải là chuyện dễ dàng, đặc biệt là để đối phương bán đứng ông chủ đứng sau.
"Nói thật với ngươi, ta vừa mới làm cố vấn không lâu, vẫn chưa hiểu rõ cách điều động lính canh các thứ nhưng không sao, có ngươi ở bên, ngươi giống như Watson của ta vậy." Trương Hằng nói.
"Ta giống cái gì của ngươi?" Daiquius không hiểu.
"Watson... Đừng để bụng, ta chỉ nói bừa thôi." Trương Hằng nói, hắn đứng dưới lầu, ngẩng cổ nhìn lên đại khái vị trí phòng của Armidio, những căn nhà ở đây rõ ràng là dành cho người nghèo, ngay cả tầng hai cũng không có ban công, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, đóng chặt, không nhìn thấy cảnh bên trong, hơn nữa tường nhà lồi lõm, rõ ràng đã lâu không được tu sửa.
Trương Hằng vỗ vai Daiquius: "Đi nào, chúng ta lên lầu gặp vị Armidio này."
"Ồ ồ." Daiquius lại cố nhớ lại, xác nhận là mình đúng là chưa từng nghe qua một người tên Watson nào, mới bước chân, theo Trương Hằng cùng đi lên cầu thang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận