Thời Gian Chi Chủ

Chương 115: Cánh Buồm Đen (20)

Hắn chưa nói hết thì thiếu nữ tóc đỏ đã xông vào trong bếp, không quan tâm tới nồi canh còn nóng hôi hổi đã dùng thìa múc, có vẻ nàng đã đói bụng từ lâu, uống ùng ục mấy hớp lớn rồi tìm cái bát lớn nhất múc đầy một bát toàn hàu. Bưng bát từ trong bếp ra ngoài, liếc nhìn con trai chủ nông trường:
- Nhưng cái gì?
- À, ta định nói nếu chưa đủ mặn thì có thể thả thêm chút muối vào.
Malvin bị khí thế của thiếu nữ tóc đó chấn nhiếp, nhỏ giọng nói.
- Đồ ăn mà thôi, dùng để lót dạ là đủ rồi, hương vị gì gì đó không quan trọng.
Annie vừa nói vừa bưng bát canh ngồi xuống bàn ăn trong phòng khách.
- Ta... Ta phản đối cái học thuyết xằng bậy dị đoan này.
Đầu bếp tiên sinh lấy hết dũng khí, dùng giọng nói nhỏ như muỗi để biểu đạt kháng nghị.
Dựa theo giải thích của Annie thì nàng sinh ra trong một gia đình giàu có, cha làm luật sư, có một vườn hoa quả lớn và các sản nghiệp linh tinh khác. Nhưng mẹ nàng lại chỉ là một nữ hầu, Annie là con ngoài giá thú của bọn họ. Sau khi nàng được sinh ra, mẹ con hai người đã được sắp xếp ở trong một khu bí mật trong trang viên, cha nàng cũng may khá đáng tin, ít nhất không hề bạc đãi hai mẹ con trong phương diện tiền bạc. Trái lại còn mời giáo viên về dạy Annie, muốn bồi dưỡng nàng thành thục nữ.
Đáng tiếc lại không như mong đợi, Annie không giống những cô gái khác, nàng không chút hứng thú với việc đọc sách và vũ hội. Trái lại còn thích múa kiếm dùng súng, và do trải nghiệm tuổi thơ, nàng càng khát khao với tự do hơn. Nhất là từ nhỏ đã được nghe mẹ kể những câu chuyện về hải tặc trước khi đi ngủ, hấp dẫn không gì sánh bằng.
Cuối cùng, nàng đã trốn khỏi trang viên cùng một tay thủy thủ đi ngang qua, trốn khỏi quyền kiểm soát của cha nàng, hai người một đường chạy tới Nassau, vương quốc hải tặc trong truyền thuyết. Annie cách cuộc sống trong mơ của mình ngày càng gần, nhưng không ngờ sau này lại phải đối mặt với cuộc sống túng quẫn do không tìm được việc làm. Ngay cả khi nàng có thể nhẹ nhàng đánh bại hải tặc đang chiêu mộ thêm nhân thủ trong quán rượu thì cũng không có một chiếc thuyền hải tặc nào bằng lòng tiếp nhận nàng.
Nguyên nhân chỉ vì nàng là phụ nữ.
Mà đã nghèo còn mắc cái eo, thủy thủ James Bonie dẫn nàng tới Nassau đã ngửa bài với nàng, nói không thể quan tâm tới ăn ở của nàng mãi được, trừ phi Annie chịu gả làm vợ gã. Kết quả thiếu nữ tóc đỏ nóng nảy đã dũng mãnh đạp một cái vào hạ thân người ta, rồi đóng sập cửa rời đi.
Nhưng cho tới hôm nay tất cả mọi chuyện đã trở thành quá khứ, Annie lấy được thư đề cử của Kim Yến Tử, có công việc, cùng lúc đó còn tìm được một nơi để ở tạm, nhân sinh của nàng sắp lật sang trang mới.
...
Chuyện của Annie chỉ như một bước nhạc đệm nho nhỏ, Trương Hằng biết qua loa một chút về những chuyện nàng trải qua rồi cũng không xen vào thêm, ưu điểm duy nhất căn nhà hắn mướn này là đủ lớn, dù phân cho Annie một căn phòng rồi thì vẫn còn thừa không ít phòng trống. Nhất là khi hắn và Malvin ra biển, nơi này sẽ xuất hiện một vài vị khách không mời vẫn tới, so với để mấy tên lang thang chiếm tiện nghi thì thà để Annie ở lại còn hơn, hành động đơn giản như một cái nhấc tay thế này không lý nào lại từ chối cả.
Nhưng sau đó, ánh mắt của Trương Hằng lại rời về phía chuyện quan trọng.
Thấy thời gian ở phó bản này cực kì dài nên hắn cũng không nóng nảy, nhất là trong khoảng thời gian đầu, Trương Hằng không có dự định lớn gì cần phải làm.
So với những người chơi khác thì ưu thế lớn nhất của hắn chính là thời gian, Trương Hằng hoàn toàn có thể dùng một tới hai năm để học tập kỹ năng, sau đó mới bắt đầu làm nhiệm vụ chính. Vận may của hắn không tồi, Sư Tử Biển là một trong những băng nhóm hải tặc mạnh nhất Nassau, tương đương với việc hắn còn rất nhiều thứ có thể học tập, mà trong đó, khống chế cánh buồm chính là một trong những mục tiêu chủ yếu của hắn.
Thời gian giương buồm ra khơi lần thứ tư không còn bao xa, trước đêm ra khơi, Trương Hằng đã tìm thấy người điều khiển cánh buồm của Sư Tử Biển.
Khác với những hải tặc rời xa quê hương hoặc là xông xáo muốn trở nên nổi bật, Rosco thuộc loại người không có ràng buộc. Nghe nói ban đầu ông ta cũng là thuyền trưởng của một con thuyền chở hàng, nhưng vừa chạy được nửa chặng đường thì đột nhiên bị một chiếc quân hạm Hoàng gia của hải quân chặn đường, họ không hề đưa ra bất kì lời cảnh cáo hay thương lượng gì đã nã pháo, đánh chìm thuyền chở hàng của Rosco, mà chết ở chỗ là lúc ấy, trên chiếc thuyền còn có vợ và đứa con gái mới năm tuổi của ông ta.
Mặc dù Rosco vẫn may mắn sống sót, nhưng lại mất đi tất cả. Sau khi về nước không có ai tin vào chuyện của ông ta, trái lại, ông ta còn phải gánh trên lưng một khoản nợ kếch xù, cuối cùng chỉ có thể rời khỏi thế giới văn minh, trở thành hải tặc.
Không gia đình, không người thân thích, ông ta được coi như là một trong những người độc thân trên thuyền, cũng không mua bất động sản trên đảo, mỗi lần xuống thuyền liền đâm đầu đi thẳng vào kỹ viện, à, nói tới tuổi tác của ông ta thì phương diện nào đó cũng không tồi.
Tóm lại, với ông ta, cuộc sống lý tưởng cuối cùng chỉ có hai thứ, một là chết ngoài biển khơi, hai là chết trên giường người đẹp. Vì để chắc chắn không có ai được lợi gì từ mình, ông ta gần như không có tiền trong người.
Khi Trương Hằng tìm thấy Rosco, thì ông ta đang chơi quốc vương và phạm nhân play trong phòng.
Trương Hằng mở cửa lớn, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng liền lùi ra, hắn đóng cửa phòng lại, khoảng nửa phút sau, một kỹ nữ bọc ga giường quanh mình vội vàng chạy ra ngoài.
Dù là ai đang lúc làm chuyện hệ trọng bị người khác đánh gãy cũng đều có tâm trạng tồi tệ, Rosco vừa mặc quần áo vừa không nhịn được mắng:
- Đậu mẹ, đã nói bao nhiêu lần rồi, trừ khi ngày nào ta già không đi nổi nữa nếu không thì ngươi đừng mơ tưởng tới việc học được bản lĩnh của ta. Chuyện này không thể thương lượng, ta đếm tới ba, nếu ngươi không lăn ra khỏi tầm mắt của ta ngay lập tức thì dù sau này ta có về hưu rồi ngươi cũng đừng hòng nghĩ tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận