Thời Gian Chi Chủ

Chương 225: Tiếng Gọi Từ Biển Cả

- Là Sean, còn có cả…
À, hai vị đồng bạn này nữa.
- Ngươi không định mời bọn họ vào nhà sao?
- Suýt nữa thì ta quên mất.
Sise vỗ đầu.
- Trong nhà đang tương đối bừa bộn nên mong các ngươi bỏ qua cho.
Nói xong hắn ta lập tức chuyển cái ghế đang ở ngoài phòng vào trong phòng, ba người Trương Hằng đi ngay đằng sau lưng hắn ta rồi cùng nhau bước vào.
- Tracy, đi pha cà phê cho khách đi.
Sise nói với một người phụ nữ có vóc người đầy đặn đang ở trong căn phòng đối diện. Người này chắc hẳn là người vợ mới vừa kết hôn với hắn ta chưa được bao. Cô ta nghe vậy thì gật đầu rồi đi vào phòng bếp, một lát sau giọng nói của cô ta lại vang lên.
- Sise, ngươi có biết cà phê Beth vừa tặng đang để ở đâu không?
- À, ta biết nó để ở đâu đấy, để ta đi lấy cho.
Sise vừa nói vừa đi lên lầu hai.
Nửa phút sau người phụ nữ tên là Tracy kia bước ra khỏi phòng bếp, trên tay cô ta bưng một đĩa xoài.
- Thật xin lỗi, Sise đã cất hết đồ dùng làm bếp và những thứ khác đi nên bây giờ trong nhà chỉ còn lại hoa quả ướp lạnh mà thôi.
Trương Hằng nhận lấy đĩa hoa quả rồi nói một tiếng cám ơn, sau đó hắn nói chuyện phiếm với Tracy một hồi. Người phụ nữ này nói chuyện cực kỳ khéo léo, trên cơ bản hỏi gì đáp nấy, hơn nữa còn không có bất cứ sự cảnh giác nào. Chỉ sau một vài câu trao đổi, Trương Hằng đã có thể lập tức khẳng định rằng Sise không hề kể cho cô ta biết về chuyện đã xảy ra trên thuyền Clark. Cô ta cũng không cảm kích gì đối với chuyện xảy ra tối hôm qua mà chỉ cho là Tracy đã qua đêm tại ngôi nhà mới bên kia.
Trương Hằng và Annie liếc nhau một cái. Về cơ bản bọn họ đã xác định được Sise chính là người mà bọn họ cần tìm, giờ chỉ chờ đến khi hắn ta xuống lầu thì sẽ lập tức làm một ván bài lật ngửa với hắn ta.
Tuy nhiên người đang ngồi bên cạnh là Sean lại lẩm bẩm.
- Cầm có túi cà phê mà phải tốn nhiều thời gian như vậy sao?
Tracy có chút xấu hổ.
- Để ta đi giục hắn ta một tiếng.
Nói xong cô ta định đi về phía phòng chứa đồ thì Sean ở bên cạnh đã nhắc nhở.
- Sise đang ở trên lầu hai.
- Lầu hai sao?
Tracy nghe vậy thì ngẩn người ra.
- Thế nhưng lầu hai vừa được bọn ta để trống nên nơi đó đã chẳng còn gì cả.
Trương Hằng vội vàng chạy lên ngay sau khi nghe cô ta nói vậy, thế nhưng trên lầu hai đã trống không không còn một bóng người, một gian phòng chính trong đó đang mở toang cửa sổ. Từ cánh cửa sổ nhìn xuống bên dưới, Trương Hằng nhìn thấy Sise một bên vừa điên cuồng chạy trên đường vừa quay đầu lại nhìn về phía bên này, hắn bèn quay người lại nói với Annie.
- Chia nhau ra đuổi theo.
Điều này cũng không thể hoàn toàn trách hắn không đủ cẩn thận bởi vì rốt cuộc lần này Trương Hằng đến đây cũng chỉ dự định nói với Sise một chút, cũng không có ý định dùng thủ đoạn cương quyết gì cả. Ngoại trừ việc người này ban đêm xông vào nhà của Vincent rồi dọa người thuyền y trẻ tuổi này gần chết thì hắn ta cũng không làm chuyện gì quá phận nên về lý thuyết cũng không có lý do gì để vừa thấy mặt đã lập tức chạy trốn.
Tuy nhiên bây giờ có nói loại chuyện này cũng vô dụng, Annie đã lao xuống lầu còn Trương Hằng cũng lật cửa sổ ra, nương theo nhiều tiếng hô kinh ngạc mà nhảy tới đỉnh một tòa nhà khác.
Hắn cũng không cố ý chơi Assassin's Creed, chủ yếu là bởi vì vùng này có hơi giống với loại cá xông khói ở ngõ hẻm, đều là khu dân nghèo nổi danh của Nassau. Tuy nhiên lại có điểm khác so với cá xông khói ở ngõ hẻm. Kiến trúc của nơi này lấy các tòa nhà làm chủ, bố cục lộn xộn nên rất có lợi đối với kẻ chạy trốn, hơn nữa Sise đã sinh sống một thời gian rất dài ở nơi này, vì vậy hắn ta lại càng quen thuộc địa hình hơn so với người vừa tới nơi này là Trương Hằng.
Trương Hằng chỉ có dùng loại biện pháp này thì mới có thể chiếm cứ được vị trí quan sát có lợi, đảm bảo không mất dấu người. Ngược lại Annie còn dễ dàng hơn nhiều, cô ta chỉ cần đi theo Trương Hằng ở phía dưới nóc nhà là được.
Lúc này Sise cũng nhìn thấy người đang truy đuổi sau lưng nhưng hắn ta chẳng những không dừng lại mà ngược lại còn chạy nhanh hơn, đồng thời liên tục thay đổi phương hướng rồi mượn địa hình xung quanh để che chắn ánh mắt sau lưng. Nhưng đáng tiếc là từ đầu đến cuối không có cách nào thoát khỏi ánh mắt của Trương Hằng từ trên cao nhìn xuống, hắn cũng càng lúc càng lộ ra sự nóng nảy.
Trương Hằng chạy trên nóc nhà, cũng không cần phải đối mặt với hoàn cảnh phức tạp trên mặt đất nên trực tiếp lựa chọn tiến hành di chuyển theo đường thẳng là được. Khả thăng bằng của hắn đã được rèn luyện rất tốt trong hơn một năm rưỡi sinh sống trên biển, dù nơi hắn đặt chân xuống nhấp nhô cao thấp nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn có thể duy trì được trọng tâm ổn định.
Nhìn thấy khoảng cách càng ngày càng gần Sise, trong lòng Trương Hằng thầm tính toán rằng tầm mười bước nữa thì hắn lập có thể nhảy xuống từ nóc phòng nhưng không ngờ rằng vào thời điểm mấu chốt nhất lại thất bại trong gang tấc. Hắn vừa nhảy lên nóc nhà kia, có lẽ bởi vì lâu ngày không được tu sửa nên đột nhiên khoảng giữa đó nứt ra, Trương Hằng phản ứng với tốc độ nhanh nhất nhưng trong quá trình rơi xuống hắn đã nắm được một thanh xà gỗ, tuy nhiên sau một lúc thanh xà gỗ kia cũng theo tiếng mà đứt.
Trên mặt Sise lộ ra một vẻ vui mừng khi nhìn thấy Trương Hằng ngã xuống bên trong một tòa nhà nhỏ.
Nhưng ngay sau đó một thân hình vọt ra từ trong hẻm nhỏ ở bên trái hắn ta, đối phương không nói hai lời trực tiếp đạp trúng ngực Sise khiến cơ thể hắn ta mất kiểm soát bay lên rồi đụng phải một cái giá gỗ bên cạnh. Sise nhanh chóng bò lên từ dưới mặt đất mà không để ý đến sự đau đớn ở phía sau lưng nhưng hắn ta mới khập khiễng chạy được chưa đến hai bước thì trên cổ lập tức xuất hiện một lưỡi dao quân đội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận