Thời Gian Chi Chủ

Chương 308: Thẻ Nhận Dạng

Phần lớn khách sạn hiện nay đều trang bị thiết bị nhận dạng mặt người, thời điểm đối mặt với ống kính, Trương Hằng không thể không lấy áo lông mũ trùm xuống, hắn ngẩng mặt, bởi vậy không ngoài dự liệu, bộ dáng của hắn đã dọa cho cô nhân viên lễ tân nhảy dựng lên một cái.
Cô lễ tân kinh hãi run sợ quẹt thẻ ID của hắn hai lần liên tiếp, kết quả lại không hề cho ra bất kỳ một tin tức đào phạm nào như trên mạng, điều này vốn hẳn nên là một chuyện tốt, thế nhưng cô nhân viên lễ tân này lại dường như có chút không muốn tin tưởng.
Cuối cùng, Trương Hằng không thể không lấy ra thẻ học sinh cùng với thẻ ngân hàng của trường mình cho đối phương xem, nhân viên lễ tân cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, lúc đem thẻ căn cước và thẻ phòng đưa lại cho hắn, cô lại nhịn không được mà hỏi nhiều thêm một câu:
- Thật sự cậu mới chỉ có mười chín tuổi à?
- À, bây giờ cách cái tết còn một khoảng thời gian nữa, cho nên đúng vậy, có lẽ em vẫn còn là mười chín tuổi.
Trương Hằng tiếp nhận thẻ phòng.
Mãi cho đến khi hắn lên thang máy rồi, cô nhân viên lễ tân lầu dưới vẫn còn đang đắm chìm trong loại cảm xúc không thể tưởng tượng nổi, cô đã làm tại vị trí này được hai năm, bởi vì tính chất công việc nên trong khoảng thời gian hai năm này cô đã gặp không ít nhiều hạng người, để vượt qua công việc cứng nhắc và nhàm chán này, nên cô đã phát minh ra một vài trò chơi nho nhỏ để tự mình tiêu khiển, trong đó trò chơi thích nhất của cô chính là suy đoán nghề nghiệp của khách.
Khi một người tiến vào khách sạn, cô nhân viên lễ tân sẽ bắt đầu mường tượng và thử suy đoán nghề nghiệp của đối phương trong đầu, sau đó trong những phút tán gẫu với khách khi chờ để viết hóa đơn hay tính tiền sẽ tiến hành xác nhận thêm lần nữa.
Đối với trò chơi nhỏ này, cô vẫn luôn làm không biết chán, trải qua hai năm rèn luyện, hiện tại cô đã có thể làm được bảy tám phần mười, đây đại khái cũng được coi như một loại siêu năng lực của người bình thường.
Nhưng lần này, siêu năng lực mà cô lấy làm tự hào ấy dường như đã hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Học sinh? Sao có thể, loại khí chất này, ý, nếu phải nói thì ngược lại có điểm giống với những vai như thủ lĩnh hải tặc giết người không chớp mắt gì đó trong những bộ phim điện ảnh hay truyền hình dài tập trên ti vi mới phải.
Thế nhưng ngay sau đó, cô nhân viên lễ tân liền cảm thấy buồn cười vì ý nghĩ kỳ lạ này của mình.
Hiện nay chính là Trung Quốc thế kỷ 21, sao còn có thể tồn tại những thứ kỳ lạ không thấu hiểu được chứ.
Xét riêng về độ thoải mái dễ chịu mà nói thì giường đệm của chuỗi khách sạn chỉ có thể coi là bình thường, nhưng so với những ván giường đơn thuần được lót thêm mấy miếng vải lên trên, hay góp nhặt những cành cây khô rơm rạ lại với nhau thì cái giường này vẫn còn tốt hơn rất nhiều lần. Trương Hằng đã rất lâu chưa được nằm ngủ trên giường nệm, trong phó bản “Cánh buồm đen” hắn dành một nửa thời gian là ở trên biển, khi đó trên cơ bản đều là mắc võng mà ngủ, sau khi lên bờ cũng có giường để ngủ, nhưng cũng chỉ là mấy miếng ván gỗ được ghép với nhau rồi trực tiếp lót thêm hai tấm thảm cùng vải bông lên trên để giải quyết mà thôi.
Nghe nói trong phòng ốc của các vương thất quý tộc tại Châu Âu có giường được làm thành từ những chiếc lông vũ, có điều đám hải tặc cũng chẳng chú trọng đến như thế, thời điểm vừa đi Trương Hằng đã từng mất ngủ mấy đêm rồi.
Đây là đêm đầu tiên sau khi hắn trở về thời đại văn minh, Trương Hằng rửa mặt đơn giản một chút rồi tắt đèn lên giường, một giấc này ngủ thẳng tới gần giữa trưa, ánh nắng xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào bên trong gian phòng, nhẹ nhàng rọi vào trên gương mặt của hắn. Trương Hằng trở mình trên giường, cảm thấy có chút khát nước, bèn cầm lấy chai nước khoáng miễn phí trên bàn uống hai ngụm, trong đầu của hắn còn lờ mờ lưu lại một vài mảnh vỡ của cảnh trong mơ.
Sóng biển cuộn trào mãnh liệt, gió biển tanh mặn, còn có mái tóc ngắn màu đỏ giống như ngọn lửa... Mọi thứ trôi qua cứ như một giấc mộng dài bỗng hóa thành bọt biển khi vừa mở mắt ra.
Trương Hằng cầm lấy điện thoại đặt bên gối nhìn một cái, một tin là do Ngụy Giang Dương gửi tới, nói hiện giờ hắn ta cùng bạn gái đã ở Thanh Đảo rồi, dự định sẽ ở bên đó chơi khoảng hai ba ngày, trước khi rời đi sẽ đến khu chợ bán hải sản để mua chút hải sản, hỏi Trương Hằng có nhu cầu mua hay không, rồi báo cho hắn ta biết muốn mua loại hải sản nào, sau đó sẽ trực tiếp dùng chuyển phát nhanh để vận chuyển qua.
Còn có một tin là của Hayai Tori, nói cô đã đặt mua vé máy bay để bay trở về Nhật Bản vào ngày 1, hỏi Trương Hằng có thời gian dạo phố cùng cô trước khi cô đi hay không, cô muốn mua chút quà xách tay cho người nhà.
Trương Hằng trả lời tin của Ngụy Giang Dương trước, sau đó cài lại ngôn ngữ trong Wechat thành tiếng nhật rồi trả lời tin nhắn cho Hayai Tori, tin tức của người sau tới nhanh nhất, Hayai Tori giống như canh giữ điện thoại ở bên cạnh vậy, tin nhắn trước của Trương Hằng vừa gửi đi, tin nhắn thứ hai của cô đã lập tức gửi đến.
- Đúng lúc chuyện búp bê lần trước còn chưa kịp cảm ơn anh, chắc anh còn chưa ăn trưa đúng không, vậy một tiếng sau được chứ? Chúng ta gặp nhau ở Tây Đơn nhé, tôi mời anh ăn cơm.
Phía dưới tin nhắn còn kèm theo một biểu cảm mặt cười của chú gấu Rilakkuma.
Trạng thái hiện tại của Trương Hằng cũng không muốn phải lang thang khắp nơi trên đường như vậy, có điều đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải tình trạng thế này, lúc trước khi trở về từ chiến tranh Liên xô - Phần Lan, khí chất cùng tính cách của hắn cũng đã phần nào thay đổi, trên người còn mang theo không ít các thói quen nhỏ còn sót lại từ chiến trường, mấy người trong ký túc xá đều có thể cảm nhận được sự khác biệt này của hắn, có điều trong lúc hòa nhập vào sinh hoạt hàng ngày cùng hắn một lần nữa thì loại tình huống này cũng đang dần dần cải thiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận