Thời Gian Chi Chủ

Chương 186: Gặp Gỡ Ngắn Ngủi

Karina nhớ lại.
- Sau khi vụ việc xảy ra bọn ta đã chi rất nhiều tiền để mua chuộc tên quản ngục, nhưng thời gian gặp mặt rất ngắn, mẹ và em gái ta đã dùng phần lớn thời gian, còn đến thời gian của ta thì chỉ còn vài phút thôi, khi đó ta đã có dự định tiếp quản công việc buôn bán của ông ấy, vì vậy bọn ta chủ yếu nói về các vấn đề buôn bán, mặc dù cha đã giao cho ta các mối quan hệ của ông ấy và con tàu vận chuyển còn sót lại, nhưng ông cũng không đồng ý việc ta đến Nassau, cuối cùng ông ấy nói với ta thứ nguy hiểm nhất trên đảo không phải là cướp biển, còn dặn ta không được tin tưởng bất cứ ai một cách dễ dàng.
Nữ thương nhân hơi ngập ngừng:
- Thật ra, khi mới đặt chân đến đảo thì Malcolm đối xử với ta khá tốt, dù hắn ta khăng khăng rằng những thương nhân chợ đen không hợp tác với tàu cướp biển sẽ không thể tham gia liên minh Hắc Thương và tham gia chia chác, rõ ràng rằng hắn không thể thuyết phục những thương nhân khác trả lại cho ta những chiếc tàu hợp tác với cướp biển vốn thuộc về cha ta, nhưng vào thời điểm đó, trên đảo quả thực có một số tàu cướp biển có thực lực vẫn chưa hoàn thành đàm phán, Malcolm đã cho ta một số tên của thuyền trưởng, để ta thử thể hiện một chút.
Tuy nhiên, bởi vì ta là phụ nữ và mới đến Nassau nên hầu như không quen biết ai cả, ta không thể giúp họ trong cuộc đàm phán, cũng không có đủ tiền để mua chuộc những người quan trọng trên tàu, cuối cùng đàm phán không thành công, nhưng lúc đó ta thực sự biết ơn Malcolm, hắn là một trong số ít những người trên đảo sẵn sàng giúp đỡ ta, nếu không thực sự đến bước đường cùng, ta không hề muốn chống lại liên minh Hắc Thương của hắn, ta chưa bao giờ nghĩ rằng việc cha ta bị bắt vào tù có liên quan tới hắn.
Karina nói xong thì nhấp ngụm rượu nho trên tay nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh được, nữ thương nhân đặt ly xuống và đứng dậy.
- Không được, ta muốn đi tìm hắn đối chất, để hắn thả cha ta ra ngoài.
- Cô tính cứ như vậy đến tìm hắn rồi bắt hắn thừa nhận rằng mình đã làm điều này à?
Trương Hằng nói.
- Nếu hắn không thả cha ta ra ngoài, thì ta sẽ nói cho những người còn lại của liên minh biết chuyện tốt mà hắn đã làm, nếu trước đây hắn có thể ra tay với cha ta, thì sau này hắn cũng có thể ra tay với những người khác.
Nữ thương nhân nói.
- Việc làm này quả thực có thể khiến hắn ta gặp phải một chút rắc rối, nhưng như lời ta đã nói trước đây, chúng ta không có đủ bằng chứng để chứng minh rằng Malcolm đã ra tay với cha cô, hơn nữa...
Trương Hằng nhìn dũng sĩ giác đấu da đen ở bên cạnh.
Đối phương bình tĩnh bổ sung thêm.
- Hơn nữa nhân chứng duy nhất của các ngươi lại có xuất thân là nô lệ, chưa kể nói đúng ra thì ta chỉ nghe được cuộc cãi vã giữa Raymond và Malcolm.
- Ngoài ra còn có một tin xấu khác, sự tồn tại của cô gây ra ảnh hưởng xấu đến liên minh Hắc Thương, Malcolm cũng chuẩn bị ra tay với cô.
Trương Hằng nói.
Karina nghe xong liền biến sắc, nếu cô đã tìm tới Hàn Nha thì cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện này rồi, nhưng khi nó thực sự xảy ra cô vẫn cảm thấy áp lực rất lớn, nhất là khi biết cha cô vì phản đối liên minh Hắc Thương nên mới bị bắt, thì cô không biết cái kết nào đang chờ đợi mình.
Tuy nhiên ngay từ ngày đầu tiên đặt chân lên đảo cô đã biết mình không còn đường lui nữa rồi, ban đầu cô chỉ đơn thuần là vì lấy tiền chuộc để cứu cha ra khỏi tù, nhưng sau lần này cô đã kiếm được rất nhiều tiền từ việc bán gia vị, Karina thấy rằng cô ấy đang dần thích những gì cô đang làm bây giờ.
Điều này nghe có vẻ điên rồ, bởi ngay từ vài tháng trước, cô vẫn còn mải mê đi làm đẹp, khiêu vũ với những quý bà, quý cô và tận hưởng những điều kiện sống thuận lợi do cha mình tạo ra, gần như không biết gì về thế giới tàn khốc bên ngoài.
Cho đến khi cô tới Nassau, để tiếp nối sự nghiệp của cha mình, trong thời gian này ở trên đảo cô liên tục gặp phải khó khăn, nếm đủ những gian khổ mà 20 năm qua cô chưa từng trải qua, để có thể gia nhập liên minh Hắc Thương, cô vứt bỏ sự rụt rè của chính mình, bôn ba khắp nơi, tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người bạn cũ của cha cô, cò kè mặc cả với những tên cướp biển mà trong trước đây cô từng coi là man rợ, cố gắng phỏng đoán nhu cầu của đối phương, tìm mọi cách để giành được sự hợp tác của họ, nắm lấy mọi cơ hội xuất hiện trước mắt.
Những chuyện như một mình đột nhập vào nhà người đàn ông lạ vào lúc nửa đêm để tự đề cử mình như vậy, trong quá khứ thì cho dù như thế nào cũng không thể xảy ra với cô.
Bản thân Karina cũng tự hỏi tại sao đến giờ mình vẫn chưa gục ngã.
Cô ấy giống như một bông hoa mọc trong nhà kính, đột nhiên rời khỏi môi trường thoải mái, bị vứt bỏ một cách tàn nhẫn trong vùng hoang dã, nhưng sau khi chống chọi với gió và tuyết tàn phá, cô ấy lại có được cơ hội để phát triển mạnh mẽ.
Đây là cuộc sống không bao giờ có thể trải nghiệm được nếu ở trong tiệm làm đẹp và khiêu vũ, có khủng hoảng, phản bội, thách thức từ mọi phía, nhưng lại không hề nhàm chán.
Karina có thể cảm thấy một thứ gì đó sôi sục trong máu mình, đó là điều mà cô chưa từng trải qua trong quá khứ, nếu nói rằng trước kia cô còn ôm suy nghĩ rằng cố gắng chống chọi đến khi cha quay về thì sẽ có thể trở lại cuộc sống trước đây, vậy thì sau khi kiếm được thùng vàng đầu tiên, thấy sự quãng thời gian vất vả của mình đã được đền đáp xứng đáng, cô đã không còn muốn quay lại nhà kính nữa.
Karina hít sâu một hơi.
- Ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng, cho dù đối thủ là ai, ta cũng sẽ không dễ dàng bị đánh bại.
- Chỉ như vậy thôi còn chưa đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận