Thời Gian Chi Chủ

Chương 1451: Đàn Rắn Đen

Mà nhiều rắn như vậy sống chung với nhau thì phải săn mồi, kiếm thức ăn như thế nào.
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc quan tâm đến vấn đề này, vì những con rắn lúc này đã thi nhau bò về phía cửa đường hầm, dường như đang ủng hộ con rắn hổ mang nhỏ, hơn nữa chúng bò ra khỏi đường hầm cũng không dừng lại, rất nhanh lại bò về phía ba người.
"Bây giờ phải làm sao?"
Mã Lục vội vàng toát mồ hôi lạnh.
Một con rắn hổ mang hắn không để tâm lắm nhưng bây giờ trước mặt hắn rõ ràng là một đàn rắn, hơn nữa trong đó không thiếu rắn độc, còn có trăn khá lớn, chỉ cần bị con trước cắn một cái, xét đến độ dài của đường hầm, Mã Lục không nghĩ mình còn có thể sống sót đi đến mặt đất để chữa trị, còn về trăn thì càng đáng sợ hơn, đây là thứ có thể nuốt cả trâu nước, hoặc là ăn no hoặc là bị căng chết, từ trước đến nay vẫn là quy tắc săn mồi của trăn.
Trương Hằng không trả lời ngay câu hỏi của Mã Lục, mà trước tiên đưa tay kéo Phạm Mỹ Nam lên sân ga, sau đó mới nói với Mã Lục:
"Xem ra anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo chúng tôi lên lầu." Mã Lục vừa nghĩ đến tiếng ầm ầm lớn và tiếng kéo lê sau đó đã nghe thấy trước đó thì theo bản năng cảm thấy kháng cự, lý trí mách bảo hắn vẫn nên tránh xa thứ đó thì tốt hơn nhưng so với đàn rắn ngay trước mắt, mối đe dọa chưa biết kia dù sao cũng còn xa hơn một chút. Đi lên có lẽ sẽ nguy hiểm nhưng ở lại đây chắc chắn là con đường chết, vì vậy Mã Lục không cần do dự nhiều cũng biết phải chọn như thế nào, hắn cúi đầu chạy theo sau Trương Hằng và Phạm Mỹ Nam lên cầu thang.
Ba người hành động rất nhanh, hơn nữa sân ga vốn đã có một độ cao chắc chắn, đàn rắn đầu tiên tạm thời không thể bò lên được, còn ba người lúc này đã chạy đến cửa cầu thang nhưng Mã Lục không ngờ Trương Hằng ở phía trước chạy được vài bước thì dừng lại.
Mã Lục còn muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì nhưng rất nhanh hắn cũng nhìn thấy tình hình phía trước, cửa ra cầu thang, dường như bị thứ gì đó chặn lại, đó hẳn là một sinh vật, có kích thước khổng lồ, có lớp da màu xám trắng, trông hơi giống một con voi nằm trên mặt đất.
Mã Lục cảm thấy mắt mình chắc chắn có vấn đề, vậy mà lại nhìn thấy một con voi trong một nhà ga tàu điện ngầm đã bỏ hoang năm mươi năm. Nếu như bình thường hắn chắc chắn sẽ muốn tìm hiểu xem cuối cùng đây là chuyện gì nhưng bây giờ hắn vẫn chưa quên mình đang chạy trốn, Trương Hằng không nói hai lời liền cùng Phạm Mỹ Nam quay đầu, chạy về phía cầu thang khác. Nhưng không giống như cầu thang này, cầu thang kia nằm gần đàn rắn hơn, bây giờ đã có một số con rắn bò lên sân ga, ba người cũng phải tăng tốc.
Mã Lục vốn ở cuối hàng, quay đầu lại thì chạy lên trước, tất nhiên, nếu Trương Hằng thực sự tăng tốc thì rất nhanh có thể vượt qua Mã Lục nhưng bây giờ hắn để ý đến Phạm Mỹ Nam bên cạnh, không những không tăng tốc, ngược lại còn cố tình giảm tốc độ. Tuy nhiên, cho dù như vậy, Phạm Mỹ Nam cũng rất vất vả để theo kịp hắn, so với lần gặp trước, tình trạng cơ thể cô thực sự đã tệ hơn rất nhiều, hơn nữa trước đó ba người đã đi qua một đoạn đường hầm rất dài, thể lực của Phạm Mỹ Nam cũng tiêu hao không ít, bây giờ thậm chí chạy được vài bước đã thở hổn hển. Trương Hằng dứt khoát tháo [Chiếc Cung Ôn Dịch] xuống, ngồi xổm trước mặt cô, lên tiếng:
"Lên lưng tôi." Phạm Mỹ Nam biết bây giờ không phải lúc làm bộ làm tịch, nghe vậy cũng không do dự trèo lên lưng Trương Hằng, sau đó lại nhận lấy [Chiếc Cung Ôn Dịch] từ tay Trương Hằng. Hai người chậm trễ như vậy, đã bị Mã Lục bỏ xa khoảng hai mươi mét.
Mã Lục đi đầu, chạy lên cầu thang khác trước khi đàn rắn hoàn toàn hợp nhất, chạy về phía tầng hai, kết quả khi hắn quay đầu lại thì phát hiện Trương Hằng và Phạm Mỹ Nam đã không còn ở phía sau hắn nữa.
Lòng Mã Lục lập tức trùng xuống, còn tưởng mình bị bỏ rơi nhưng rất nhanh hắn nhìn thấy Trương Hằng cõng Phạm Mỹ Nam chạy đến từ không xa nhưng bây giờ trên bậc thang trước mặt hai người đã bò lên không ít rắn, sắp không còn chỗ để đặt chân.
Vì vậy, Mã Lục lại bắt đầu lo lắng cho hai người nhưng hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ở trên, không có cách nào tốt, Ngược lại, trên mặt người trong cuộc Trương Hằng lại không có vẻ gì là hoảng hốt.
Trương Hằng một tay xách túi du lịch, giơ tay kia ra rút [Tàng Sáo] bên hông.
Chỉ thấy ánh đao lóe lên, một con rắn đầu búa trước mặt hắn bị chém thành hai đoạn, Trương Hằng giẫm lên xác con rắn đầu búa đó rồi lao lên cầu thang, còn [Tàng Sáo] trong tay hắn không ngừng, rất nhanh lại chém đứt một con rắn hổ phương Đông muốn tấn công hắn. Cùng lúc đó, Trương Hằng cũng tìm được điểm dừng chân thứ hai, giày thể thao giẫm lên, những con rắn xung quanh lập tức bắt đầu xuẩn xuẩn dục động, tuy nhiên chưa kịp có động tác gì thì đã bị chém thành hai đoạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận