Thời Gian Chi Chủ

Chương 247: Đột Phá Ngoạn Mục

- Ồ, quả thật với trí thông minh của tên này thì cũng có khả năng đó xảy ra.
Annie gật đầu nói.
Lúc này Trương Hằng cũng đi tới.
- Chuyện gì vậy?
- Không thấy Harry đâu nên ta định đi vào trong rừng để tìm hắn ta.
Thiếu nữ tóc đỏ vừa nói vừa sử dụng một chút thủ đoạn, cô ta xoa bóp nắm đấm vang lên những tiếng kẽo kẹt.
- Tốt nhất là hắn ta nên cầu nguyện sẽ không bị ta tìm thấy.
- Ta cũng đi với ngươi.
Trương Hằng nói.
- Cho dù có thế nào thì hắn ta vẫn luôn là người trên thuyền của chúng ta.
- Đây chính là lý do tại sao ta không muốn đưa hắn ta ra biển bởi vì tên nhóc này có thể làm ra những chuyện giống như con thiêu thân.
Sai đó hai người lại đi tìm Billy để hắn ta chọn lựa ra mười thuyền viên không uống quá nhiều vào đêm nay để cùng nhau tìm kiếm trên đảo.
Trương Hằng và Annie đã dẫn người đi tìm kiếm gần nửa non cái hòn đảo này, nhưng mà bọn họ không tìm thấy tung tích của Harry.
- Tại sao ta không phát hiện ra rằng hắn ta có thể chạy như trước đây chứ?
Annie có chút ngạc nhiên với kết quả này, theo lý thuyết mà nói, khoảng cách bờ biển càng xa thì tỷ lệ tìm được người cũng càng thấp, bởi vì hầu hết mọi người cũng sẽ không chạy xa đến như vậy.
- Xem ra hắn ta dường như đã đi lạc thật.
Quan tiếp liệu Dufresne sau khi nghe được chuyện đã xảy ra cũng chủ động tham gia đội tìm kiếm, lúc này khoảng cách giữa mọi người là khoảng hai mét, vừa đi vừa gọi tên Harry, nhưng đều vô ích.
Ngay lúc này, một thủy thủ ở phía bên trái của đội đã phát hiện ra.
Trương Hằng và những người khác bước tới nhìn thấy một cái thùng gỗ, còn có hai chai rượu.
- Đây là do người ta để lại ở điểm quan sát sao?
Trương Hằng dùng kiếm quân dụng nâng nắp thùng gỗ lên, liếc nhìn nó.
- Trước đây để theo dõi động tĩnh của con tàu kho báu Tây Ban Nha, trên hòn đảo này đã thiết lập ba điểm quan sát, nhưng theo ta biết được thì không có điểm nào trong số đó nằm trong khu vực này.
- Đó là những gì người của Bower để lại khi bọn họ đi săn vào buổi chiều.
Lần này đến lượt Dufresne lên tiếng.
- Bower đang đi săn ở phía tây của hòn đảo, những con sơn dương đều ở đó, hơn nữa bọn họ cũng không trực tiếp mang theo thùng nước.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nó, quan tiếp liệu nhún vai:
- Đây là điều ta đã hỏi thăm người dân của bọn họ vào ban đêm, nếu như có thể, ta muốn nướng một vài con dê để mang thuyền khi ta rời đi.
- Có vẻ như những thứ này là do những người trước đây đã đến hòn đảo này để lại.
Annie nói.
Dù không có ai sinh sống trên hòn đảo Vẹt này nhưng dù sao đây cũng là một hòn đảo được ghi nhận trên bản đồ hàng hải, nên không phải vô cớ mà ngược lại trên đó còn có dấu vết sinh sống của con người.
Trương Hành từ chối ý kiến này, dùng ngón tay út nhúng một chút nước, đưa vào trong miệng nhấp một chút:
- Nước ngọt ở đây rất sạch sẽ, còn có thể uống được, cũng không được bao lâu.
Nói xong, hắn lại ngồi xổm xuống, kiểm tra qua hai cái chai rượu kia.
- Ý ngươi là ngoài chúng ta còn có những người khác trên đảo này sao?
- Điều đó là không thể.
Dufresne quả quyết nói ra:
- Chúng ta đã điều tra toàn diện sau khi đi đến hòn đảo này, thực sự không có ai khác ở đây ngoài chúng ta.
- Vậy ngươi giải thích sao về cái thùng nước ngọt này?
- Có lẽ ai đó vừa rời đi trước khi chúng ta đến hòn đảo…
Dufresne do dự nửa chừng lời nói của mình, bởi vì nếu đúng như vậy, một khi điều tra toàn diện thì đáng lẽ ra phải tìm thấy những thứ này.
- Đó là của bọn ta.
Trương Hằng nói, hắn đưa cho thiếu nữ tóc đỏ một trong những chai rượu kia.
- Loại rượu Rum mà bọn ta uống đều là do một nhà máy chưng cất ở phía Bắc Carolina sản xuất, sau đó chuyển đến Nassau để bán, những chai rượu của bọn họ rất đặc biệt, trong khi nhà máy chưng cất đó cũng bán cho các khu vực khác của thuộc địa, thì điều đó tình cờ xảy ra ở đây có xác suất rất nhỏ.
- Chờ đã, tại sao người của chúng ta lại ở đây?
thiếu nữ tóc đỏ hỏi:
- Có phải là do thuyền trưởng Sam đã sắp xếp không?
- Không thể nào, vị trí ở cũng đây không tốt lắm, chủ yến là nó không nằm trên đường đi của con tàu kho báu Tây Ban Nha, nếu như ở đây thiết lập một điểm quan sát thì thật là lãng phí, điều quan trọng nhất là không được nói với người khác nếu như những gì mà hắn ta làm đều không có ý nghĩa.
Trương Hằng dừng lại một lúc:
- Mọi người nên cẩn thận, trên hòn đảo này có thể đã xảy ra chuyện.
Vừa dứt lời, đằng xa xa kia có tiếng bước chân sau bụi cây, Trương Hằng rút ngay khẩu súng ngắn bên hông ra, Annie cũng rút kiếm quân dụng của mình ra.
Một lúc sau, một bóng người từ đằng sau bụi cây lao ra, thiếu nữ tóc đỏ gần như lao tới cùng một lúc, song kiếm trên tay cô ta tạo thành một đường vòng cung, nhưng đột ngột dừng lại trên không trung.
- Harry?
- Lão đại Annie!
Dáng vẻ phía sau vô cùng xấu hổ, cả người ướt sũng, giống như vừa mới được vớt lên khỏi mặt nước, vẫn còn đang khập khiễng, một tay che vết thương trên cánh tay, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Hành và những người khác, hắn ta có vẻ rất kích động, hét lên:
- Ta có một điều quan trọng muốn nói với các ngươi!
- Điều quan trọng? Không bằng người nói xem sao lại biến thành bộ dạng như này đi,
Thiếu nữ tóc đỏ nói.
- Thực sự là chuyện hết sức khẩn cấp!
Harry lo lắng nói:
- Chúng ta thực sự đã bị phản bội rồi, Jarvis và những người thân tín của hắn ta đã chấp nhận đặc xá, bọn họ đã ngừng làm hải tặc từ vài tháng trước, sở dĩ Nassau đã thỏa thuận với thống đốc mới của Charleston, ngược lại để giúp hắn ta bắt những tên cướp biển nổi tiếng của Nassau!
- Jarvis, thuốc nổ Jarvis?
Dufresne cau mày nói:
- Ngươi nhất định phải khởi tố hắn ta sao, hắn ta là một tên cướp biển rất lâu đời trên hòn đảo này, so với Râu Đen đến đảo còn sớm hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận