Thời Gian Chi Chủ

Chương 643: Tuổi Trẻ Của Cha Xứ

"Sẽ không mất nhiều thời gian đâu." Cha xứ Jacob nói: "Còn nhớ tôi đã dạy anh như thế nào không, phải lịch sự và kiên nhẫn."
Người đàn ông da trắng trên giường lại ngậm miệng nhưng trên mặt hắn ta hiện lên một vệt đỏ ửng bệnh hoạn.
Tiếng nói của Cha xứ Jacob vẫn tiếp tục: "Như tôi đã nói, tôi đã phạm một sai lầm, khi đó tôi mới 19 tuổi, Cha xứ Matthew viết thư cho nhà thờ, nói rằng Nhà thờ Thánh Tâm bên này thiếu người nhưng khi đó không có mấy cha xứ nào muốn đến Đông khu, lúc đó tôi còn trẻ bồng bột, liền xung phong đến giúp đỡ.
"Phải thừa nhận rằng, lúc đầu tôi có hơi không thích nghi được với cuộc sống ở đây, tôi xuất thân từ một gia đình nhà quê, 16 tuổi đến London, luôn đi theo Cha xứ Ebelson, chúng tôi cũng từng đến Đông khu thăm những người dân nghèo khổ ở đây nhưng sống ở đây hoàn toàn là một chuyện khác, vì vậy khi đó tôi hơi buồn bã, muốn quay về tìm Cha xứ Ebelson nhưng lại sợ người ta cho rằng tôi không chịu được gian khổ, ngay lúc đó tôi đã gặp một cô gái."
"Cô ấy là gái điếm ở khu này, tên là Emma nhưng mới vào nghề được một thời gian ngắn, chỉ mới mười sáu tuổi, vì cha mất, mẹ lại bỏ đi theo người đàn ông khác, bất đắc dĩ phải hành nghề này để nuôi sống bản thân nhưng không giống những cô gái điếm khác, cô ấy tuần nào cũng đến nhà thờ làm lễ, chúng tôi quen nhau như vậy."
"Có lẽ vì tuổi chúng tôi gần nhau, cô ấy thấy tôi không giống những người khác trong nhà thờ nên thỉnh thoảng lại đến tìm tôi trò chuyện, vừa hay lúc đó tâm trạng tôi cũng đang rất tệ, nhiều lúc ngược lại là cô ấy an ủi tôi." Cha xứ Jacob như chìm vào hồi ức.
"Cha xứ Matthew đã cảnh báo tôi nhưng tôi không để tâm lắm, ngược lại còn cảm thấy mình đang làm việc tốt, dẫn dắt một linh hồn lạc lối, vì vậy mà tự đắc, cho đến một tối nọ, cô ấy lại đến tìm tôi, khi đó đã rất muộn, cô ấy bị một vị khách hung bạo đánh, cánh tay bị mảnh thủy tinh cứa rách, tôi băng bó cho cô ấy, nhân lúc tôi đứng dậy cô ấy đã vụng trộm hôn tôi, tôi đứng sững tại chỗ, lúc đó đầu óc trống rỗng, sau đó cô ấy nhào tới, tôi muốn đẩy cô ấy ra nhưng không hiểu sao lại không dùng được sức, thế là, những chuyện sau đó xảy ra một cách thuận lý thành chương.
"Cô ấy rời đi trước khi trời sáng, bỏ tôi lại một mình, cho đến lúc này tôi mới nhận ra mình đã làm gì, tôi vừa hối hận vừa xấu hổ, tôi biết mình đã phụ lòng rất nhiều người, Ebelson, Cha xứ Matthew... đặc biệt là chính bản thân mình, dù vì lý do gì thì mọi chuyện tối hôm đó cũng không nên xảy ra, tôi muốn sửa chữa tất cả, từ đó về sau tôi có ý thức bắt đầu xa lánh Emma, cô ấy đến nhà thờ tìm tôi vài lần, tôi đều giả vờ không có ở đó, đến tối tôi khóa chặt cửa phòng, bất kể ai gõ cửa cũng không mở, vì vậy một thời gian sau, cô ấy cuối cùng cũng biến mất khỏi cuộc đời tôi.
"Tôi thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mình có thể giải thoát nhưng không ngờ đó chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng."
Cha xứ Jacob nói đến đây, người đàn ông da tái nhợt trên giường lại thúc giục: "Chúng ta có thể bắt đầu chứ?" Hắn vừa nói vừa lấy ra một con dao mổ từ dưới gối.
"Cho tôi thêm chút thời gian." Giọng của Cha xứ Jacob không thể nghi ngờ, vì vậy người đàn ông da tái nhợt chỉ có thể cất con dao mổ đi.
"Gần một năm sau, tôi nhặt được một đứa bé sơ sinh trước cửa nhà thờ, còn có một bức thư, trên đó không có chữ ký nhưng tôi nhận ra đây là chữ của Emma, cô ấy nói đây là con của chúng tôi, không có bất kỳ bằng chứng nào nhưng không hiểu sao tôi lại tin lời cô ấy." Cha xứ Jacob dừng lại, lặp lại: "... Tôi chỉ là, tin lời cô ấy nói."
Nữ ca sĩ lại nhìn người đàn ông da tái nhợt trên giường, ánh mắt cũng thay đổi.
Nhìn ra sự ngạc nhiên của Eileen, Cha xứ Jacob gật đầu: "Đúng vậy, hắn chính là đứa trẻ năm đó, tôi đã đưa hắn đến cô nhi viện nhưng hắn không sống tốt ở đó, sau khi ra ngoài tôi lại giúp hắn tìm được một vài công việc ở bệnh viện nhưng hắn đều không làm được lâu, vừa đúng năm năm trước Cha xứ Matthew cũng đã nghỉ hưu, chuyển đến vùng ngoại ô, chỉ còn mình tôi ở Nhà thờ Thánh Tâm, tôi đã cho hắn chuyển đến sống ở tầng dưới, tôi đã kể cho hắn nghe chuyện giữa tôi và mẹ hắn, ban đầu tôi chỉ muốn hắn biết về thân thế của mình nhưng không ngờ hắn lại tin rằng bản thân có cuộc đời bi thảm như vậy hoàn toàn là do mẹ hắn ban tặng."
"Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chứ?! Cha xứ Jacob." Người đàn ông da tái nhợt trên giường không biết đã thúc giục bao nhiêu lần, sự kiên nhẫn của hắn sắp cạn kiệt rồi.
Ngươi có thể gọi ta là cha rồi.
Nữ ca sĩ trơ mắt nhìn người đàn ông da trắng bệch trên giường tiến về phía mình.
Ánh mắt của hắn ta lóe lên sự phấn khích, như một đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi mới lạ, lại như mang theo một sự quyến luyến méo mó, nụ cười bệnh hoạn trên mặt hắn ta phản chiếu trên con dao mổ ở tay trái.
Eileen Adler tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, trên đỉnh đầu ba người vang lên tiếng ầm ầm, đó là tiếng cửa căn phòng kín bị người ta mở ra.
Tuy nhiên, khi Trương Hằng và Holmes cầm súng lục xông xuống, họ lại ngây người tại chỗ.
Bọn họ không sao ngờ được mình sẽ nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ như vậy.
Chỉ thấy nữ ca sĩ vẫn bị trói tay chân, không thể nhúc nhích, Cha xứ Jacob đờ đẫn đứng tại chỗ, còn một người đàn ông trung niên lạ mặt thì ngã gục trong vũng máu bên chân ông ta.
Khuôn mặt trắng bệch của người đàn ông trung niên mang theo vẻ khó tin, như thể đã nhìn thấy điều khó tin nhất trên thế giới, hai mắt mở to nhìn Cha xứ Jacob, dường như đang chất vấn tại sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận