Thời Gian Chi Chủ

Chương 157: Đồng Minh Nguy Hiểm

Dufresna còn châm chước lựa lời, Billy thì thẳng thắn nói:
- Những người cũ như chúng ta thì tạm thời không nhắc đến, chứ những người mới chắc chắn đều vì thấy chúng ta có chiến hạm, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nên mới gia nhập. Nhưng nếu như bọn hắn phát hiện ra những chiến lợi phẩm mà bọn hắn cực khổ kiếm được không thể bán ra gia tốt, hoặc là thấp hơn cái giá có thể chấp nhận được, thì khẳng định sẽ bất mãn. Chỉ là hiện tại nhóm chúng ta còn có thể khống chế tình hình, nhưng mà nếu muốn tiếp tục phát triển lớn mạnh, chúng ta buộc phải đi tranh đoạt nhân tài với mấy đoàn Hải Tặc lớn khác trên đảo, trước khi đến lúc đó, chúng ta không thể không giải quyết vấn đề về thù lao.
Người lái tàu dừng lại một chút:
- Tình hình hiện tại là đã có người lân la gần thuyền viên của chúng ta, bọn chúng hẳn cho rằng lần ra khơi đầu tiên của tụi mình sẽ không có kết quả tốt, muốn đào góc tường. Hơn thế nữa, không những về vấn đề giá mua bán, mà còn...
- Mà còn về việc ta là một thuyền trưởng trông vừa non lại không có kinh nghiệm gì, việc đầu tiên sau khi mới đạt được quyền lực là đi nhận một đứa con gái lên làm trưởng thủy thủ, khiến mọi người cảm thấy ta sẽ không ngồi được lâu trên cái ghế này.
Trương Hằng giúp Billy bổ sung xong điều mà ông vừa muốn nói lại thôi.
- Chính là ý này, không khác gì mấy. Chúng ta tin tưởng ngươi, không chỉ vì ngươi đã từng cứu mạng chúng ta, mà còn vì sự tỉnh táo và bình tĩnh khi ngươi đối mặt với nguy hiểm, trên quãng đường trở về Nassau từ Charleston, ngươi đã chứng minh bản thân có thể dần phát triển thành một thuyền trưởng hợp lệ. Nhưng những người khác, bọn hắn chưa từng giương buồm cùng ngươi, khó tránh sẽ nghi ngờ ngươi, tình huống hiện tại cũng không công bằng đối với ngươi, những thuyền trưởng tân nhậm khác có lẽ sẽ có càng nhiều thời gian rèn luyện và chuẩn bị.
Billy nói:
- Đạt được chiến hạm là một bước xuất phát hoàn hảo, nhưng đồng thời cũng sẽ biến chúng ta thành mục tiêu bị tấn công. Rất nhiều người trên đảo đang đợi xem trò hề của chúng ta, nếu như lần đầu tiên ra khơi thu hoạch không ra gì, về sau chúng ta sẽ phải đối mặt với việc xói mòn nhân công cùng với khó khăn trong việc tuyển thêm người tài.
Sau nửa giờ, Billy và Dufresna đi ra thư phòng, chào hỏi Annie và Karina ở dưới lầu rồi bước chân vội vã rời đi.
Người sau trong lòng thấp thỏm, tối qua cô đã nói thẳng ra tất cả về tình huống phía bên mình, nhưng mà Trương Hằng sau khi nghe xong cũng không cho ra quyết định ngay, chỉ bảo cần thương lượng với các thuyền viên một lát.
Thế là Karina cũng không trở về quán trọ, dứt khoát tá túc một đêm ở đây để chờ đợi kết quả.
Trương Hằng trái lại có hơi thay đổi cái nhìn đối với cô. Cô gái này từ nhỏ đã sống an nhàn, theo lời cô nói thì quãng thời gian trước khi bố mình xảy ra chuyện, cô vẫn luôn giống với những chi em giới thượng lưu khác trong xã hội, mỗi ngày nếu không phải đang tham dự dạ hội thì là đang nghe ca kịch, hoặc hẹn mấy chị em thân thiết đi uống trà chiều.
Mà hiện tại, cô lại có thể ngủ qua đêm trên ba cái băng ghế ghép lại, chỉ có điều đến sáng thì cổ cô ấy hình như gặp vấn đề, vẫn xoa xoa phần gáy cho đến tận trưa.
Chờ hai người rời đi, Karina sốt ruột vội vàng đi lên lầu, cô đứng trước cửa thư phòng sửa sang lại áo quần trên người một tí, mà giọng nói của Trương Hằng cũng vừa khéo truyền ra từ bên trong.
- Vào đi.
Nàng thương nhân hít một hơi thật sâu, đẩy cửa vào phòng.
Cái gọi là thư phòng của Trương Hằng thật ra rất đơn giản. Bên trong chỉ có một cái bàn, mấy cái ghế, giá sách góc tường hẳn là chỉ mới làm trước đợt ra khơi lần trước, lúc này không hề có một quyển sách nào, nhưng cũng may khả năng đón ánh sáng không tệ, ánh nắng sau giờ ngọ xuyên thấu qua cửa sổ, rơi vào bờ vai người nọ, khiến những lọn tóc của hắn nhuộm lên một lớp ánh vàng.
Trương Hằng đang dùng thước song song đo khoảng cách các điểm trên bản đồ hàng hải, dáng vẻ đó không khác gì lúc hắn làm bài tập ở thư viện, khiến Karina nhìn đến ngẩn người.
Cô đã đến Nassau được hai tháng, gặp qua không ít hải tặc, đa phần đều quá mức thô bỉ, trình độ văn hóa thường đều rất thấp, nhiều lúc ngay cả giao lưu cơ bản cũng tốn sức, nhưng người thiếu niên trước mắt này hiển nhiên là một ngoại lệ, trong cuộc nói chuyện tối hôm qua, cô đã cảm nhận được khả năng lập luận và sức quan sát của đối phương ra sao.
Mà bây giờ cô lại chưa từng gặp qua một Trương Hằng như thế này. Nếu như không phải nhìn thấy trước ngực hắn móc hai cây súng ngắn và vết sẹo trên bắp tay, Karina rất khó có thể gán từ Hải Tặc lên thân người này.
- Thời gian đã được quyết định, chúng ta sẽ ra khơi sau ba ngày nữa.
Tiếng nói của Trương Hằng kéo cô về lại hiện thực. Trái tim Karina đập bình bịch trong lồng ngực. Tình hình trên đảo hiện tại đã khác trước đây, không còn nhiều Hải Tặc có thực lực lại không chấp nhận gia nhập liên minh, những Hải Tặc còn lại thì trang bị hầu hết đều tệ hại, nhân công không đủ, căn bản không mò được thứ gì tốt. Nói cách khác, nếu như Trương Hằng từ chối cô, vậy thì chẳng khác nào nói rằng chuyến đi đến Nassau này đã thất bại, chẳng những có thể mất đi bố, mà còn có thể bị phá sản dựa trên tình huống của gia đình bây giờ.
- Người lái tàu và quan quân nhu đã đề nghị chúng ta đi đàm phán với liên minh, cố gắng đưa giá đến mức trung, bởi vì hai người cũng không tin vào năng lực của ngươi. Nếu như bây giờ người đứng ở đây là bố ngươi thì bọn hắn có lẽ sẽ đồng ý đánh cược một lần, nhưng mà ngươi, lý lịch đúng là còn quá mỏng, trước đây ngươi cũng chưa từng làm qua chuyện giống như vậy...
Lời Trương Hằng nói khiến Karina như rớt vào hầm băng.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Karina vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng, giờ phút này cô rốt cuộc sụp đổ, cả người bị một luồng cảm giác thất bại bao phủ, tê liệt ngã xuống ghế dựa, khóc nức nở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận