Thời Gian Chi Chủ

Chương 319: Chuyển Đổi Thể Lỏng

Nhưng không ngoài dự đoán, thứ này có thể tùy ý chuyển đổi giữa hai loại trạng thái thể lỏng tự do và cố định, sau khi quấn lên mắt cá chân hắn thì phần còn lại dưới đất đã hóa thành trạng thái như xi măng và gạch đá, vì thế hiện giờ chân trái của hắn hệt như bị một đống lớn bê tông lấp kín.
Đó là lý do vì sao sau khi thứ này cuốn chặt lấy ông lão nhặt ve chai xong, Trương Hằng không thể đẩy ông ta ra ngoài được. Hiện tại tới lượt mình, Trương Hằng lập tức nhận ra nó không phải thứ mà máu thịt con người có thể chống lại. Mà tốc độ lan tràn của chất lỏng màu đen rất nhanh, từ mắt cá chân của hắn đi thẳng lên trên không chút trở ngại nào.
Chỉ trong nháy mắt bắp chân của hắn đã bị cố định, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả người hắn sẽ bị xây thành bức tường, đây chắc chắn là kiểu chết kinh khủng nhất mà không ai có thể nghĩ tới.
Mã Nguy hàng giả trái lại rất có cốt khí, mặc dù đang sợ gần chết nhưng vẫn không chạy trốn sau khi lo sợ đứng dậy từ mặt đất. Nàng run rẩy nói với Trương Hằng:
- Nhược điểm của nó là gì!? Ta phải làm thế nào?!
Kết quả Trương Hằng chỉ nhìn nàng, rồi chỉ về hướng cửa lớn trong thao trường, nói:
- Chạy!
Nếu đang quay vở Quỳnh Dao thì chắc hẳn lúc này Mã Nguy hàng giả đã bị lời nói này đâm đau lòng, ôm một cái chân khác của Trương Hằng rồi khóc lóc thảm thiết, dùng giọng của họ Mã gào thét nói rằng "Không, ta không đi, nếu chết chúng ta cùng chết!"
Nhưng ở hiện thực nàng chỉ chần chừ một chút, nhìn chằm chằm vào Trương Hằng một cái rồi nghiêng đầu, chạy bước lớn ra cổng.
Vào lúc này căn bản không có thời gian để hỏi, nàng chỉ có thể tin vào phán đoán của đồng bạn. Trương Hằng để nàng chạy đi sẽ xảy ra hai khả năng, một là việc chạy có thể sẽ có tác dụng đối với thứ không rõ lai lịch này, còn một khả năng khác đó là Trương Hằng biết mình không thể cứu nổi, không muốn nàng bồi mạng cùng nên muốn nàng nhân lúc này chạy nhanh.
Nhưng Mã Nguy hàng giả vừa chạy được một đoạn thì nước mắt không khống chế nổi tràn khỏi mi, nàng vừa chạy vừa khóc ròng, nói:
- Đại ca! Ta không có chìa khóa!
Trước đó để phòng ngừa nàng làm ra trò gì nên đã đưa nàng vào thao trường, sau đó còn tránh để những người không liên quan đi vào trong đã khóa cửa sắt lại.
Mà dĩ nhiên chìa khóa vẫn còn ở trên người Trương Hằng.
Mã Nguy ôm một tia hy vọng cuối cùng quay đầu nhìn lại, nhưng một cái nhìn ấy đã khiến lòng nàng hoàn toàn nguội lạnh.
Bởi vì nơi mà Trương Hằng vừa đứng đã không thấy bóng dáng của hắn đâu, thay vào đó là bức tường rào trống một khoảng, đang đứng sừng sững tại chỗ.
Một màn này cảm giác hơi giống một bộ bi hài kịch.
Nhưng Mã Nguy hàng giả lại không cười nổi, hiện giờ nàng vừa kinh vừa sợ, thậm chí còn không cảm thấy bi thương vì cái chết của Trương Hằng, bởi vì thứ vừa cắn nuốt mất một người sau lưng nàng dường như chưa thấy thỏa mãn, trái lại càng nóng nảy hơn.
Chạy một hồi Mã Nguy giả cũng phát hiện tốc độ di chuyển của đống chất lỏng màu đen kia không nhanh, cơ bản chỉ ngang với tốc độ nhanh nhất của nàng. Sở dĩ nó có thể đắc thủ khi đi săn là vì tình huống quá ngẫu nhiên, đa số mọi người khi đứng dưới vách tường đều cảm thấy an toàn, trong tiềm thức mặc định nguy hiểm sẽ tới từ những nơi khác.
Thực chất nếu đề phòng thì vẫn có thể tránh được, mà chuyện Mã Nguy giả lo nhất cũng không xảy ra.
Thứ kia không có đại pháp Thiên Ma Giải Thể như phân liệt bản thể ra khắp nơi, tạo ra sát chiêu như bao vây toàn bộ một vùng. Dường như nó chỉ có thể bảo trì một trạng thái, mà một bộ phận của nó nhất định phải kết nối với vách tường.
Nhưng nó thực sự có thể tự do di chuyển trên vách tường, với điều kiện tiên quyết là phải biến vách tường về trạng thái ban đầu. Trong khoảng thời gian ấy Mã Nguy giả cũng có thời gian để thở một hơi.
Tuy nhiên nàng vẫn chưa tìm thấy bất kỳ đường sống nào, hiện tại nàng chỉ cảm thấy mọi chuyện hỏng bét. Vì một số nguyên nhân nên nàng không thể vận động quá mạnh, từ sau khi thi thể dục ở cấp 3 xong hông nàng chưa từng chạy nhiều như vậy, cảm giác phổi sắp long ra tới nơi.
Nhưng nếu không chạy thì chỉ còn một con đường chết, thậm chí Mã Nguy giả còn nghi ngờ nếu mình cứ tiếp tục chạy như vậy thì chưa kịp bị thứ kia bắt được đã bị mệt chết rồi.
Thực ra bây giờ nàng đã bắt đầu cảm thấy tức ngực và khó thở, hình dáng đồ vật trước mặt ngày càng mơ hồ. Ngay lúc nàng muốn từ bỏ thì bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.
- Bên này, nhanh lên.
Trương Hằng mà nàng tưởng rằng đã chết nay lại khởi từ hoàn sinh, không biết đã mở cửa lớn ở thao trường từ khi nào, hiện nay hắn đang đứng ở cạnh cửa gào lớn với nàng.
Không chỉ mình nàng nhìn thấy Trương Hằng, mà quái vật không biết tên kia cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Vách tường sau lưng Mã Nguy giả nhanh chóng quay lại hình dáng ban đầu.
Đây cũng chính là cơ hội của Mã Nguy giả, chờ sau khi mặt tường hoàn toàn khôi phục thì vật kia chắc chắn sẽ di chuyển lên bức tường hai bên cửa sắt, khi đó nàng mới rời đi thì đã muộn rồi.
Mã Nguy giả cảm giác mình đã sử dụng hết tất cả sức lực từ hồi còn bú sữa mẹ, hai chân di chuyển nặng như rót chì, lảo đảo chạy về phía cửa lớn.
Nàng gần như ép khô tất cả sức lực trong cơ thể, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cổng chính, nhưng lúc này vách tường ở cạnh cửa đã bắt đầu có dấu hiệu hòa tan.
Trong mắt nàng xuất hiện sự tuyệt vọng, ngay khi nàng cảm thấy mình sắp bị thứ màu đen kia thôn phệ thì có một đôi tay chặn ngang bế nàng lên...
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc Trương Hằng đã ôm lấy Mã Nguy giả, trọng lượng của nàng nhẹ hơn so với hắn đã nghĩ, có lẽ còn chưa tới 50 ki-lô-gram, không chút liên quan gì tới dáng người cao của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận