Thời Gian Chi Chủ

Chương 1450: Nơi Đây Nguy Hiểm

Mã Lục thấy Trương Hằng không giải thích thì cũng không hỏi thêm nữa, dù hắn có chậm chạp đến đâu cũng có thể cảm nhận được tình hình ở đây không ổn lắm, mặc dù hắn vẫn không tin lắm vào cái gọi là vòng lặp nhưng cũng cảm thấy lúc này tốt nhất không nên hành động một mình.
"Vậy chúng ta cứ tiếp tục đi về phía trước như vậy sao?"
Mã Lục dùng đèn pin chiếu xuống đường hầm phía trước, nơi đó vẫn tối đen như mực, cũng không nhìn ra được sẽ thông đến đâu.
"Không" Trương Hằng chỉ vào sân ga bên cạnh:
"Chúng ta lên trên."
Mũi tên cuối cùng của [Mũi Tên Paris] rơi xuống hướng sân ga, tức là thứ đó hẳn là ẩn núp trong nhà ga này, chứ không phải đường hầm phía trước.
Trương Hằng vừa nói vừa nhẹ nhàng trèo lên sân ga, nhặt lại [Mũi Tên Paris], sau đó đưa tay cho Phạm Mỹ Nam, muốn kéo cô lên nhưng ngay lúc này, trên đỉnh đầu hắn đột nhiên truyền đến một tiếng ầm ầm, giống như sấm sét vậy, đồng thời toàn bộ nhà ga cũng rung chuyển. "Động đất sao?"
Mã Lục trong lòng căng thẳng. Nhưng chấn động chỉ xảy ra một lần, ngay sau đó lại truyền đến một âm thanh kỳ lạ hơn, giống như có thứ gì đó kéo theo một đoàn tàu điện ngầm chạy thẳng qua mặt đất vậy.
Chỉ nghe thấy âm thanh đó thôi cũng khiến Mã Lục cảm thấy một nỗi sợ hãi bản năng, may là âm thanh đó đến nhanh cũng biến mất nhanh, khoảng nửa phút sau, nhà ga lại bình tĩnh trở lại. Mã Lục hoàn hồn lại mới phát hiện Trương Hằng không biết từ lúc nào đã giương lại [Chiếc Cung Ôn Dịch], nửa quỳ trên mặt đất, nhắm vào vị trí cửa cầu thang. "Vừa rồi là thứ gì vậy?" Nhịp tim của Mã Lục lại tăng vọt, hắn vốn tưởng rằng sau khi chứng kiến nhiều chuyện kỳ lạ như vậy tối nay thì không còn gì có thể khiến hắn sợ hãi nữa nhưng bây giờ hắn phát hiện mình vẫn quá lạc quan. "Không biết. "Trương Hằng nói:
"Nhưng rõ ràng là một thứ khổng lồ." Hắn dừng lại một chút rồi nói thêm:
"Đi thôi, tốt nhất chúng ta nên đi theo nó."
"Cậu nghiêm túc sao?" Mã Lục bị kế hoạch tiếp theo của Trương Hằng làm cho kinh ngạc, chỉ riêng âm thanh thôi đã đáng sợ như vậy rồi, Trương Hằng vậy mà còn muốn gặp mặt chính chủ sao? Mã Lục lần đầu tiên bắt đầu nghi ngờ quyết định đi theo hai người xuống đây của mình có sáng suốt không. Trương Hằng rất chu đáo, sau đó còn nói với hắn:
"Nếu anh lo lắng thì có thể ở lại sân ga này đợi chúng tôi quay lại, chỉ cần đừng đi lung tung là được." Kết quả là Mã Lục còn chưa kịp trả lời thì lại nghe thấy một loạt tiếng sột soạt nhưng lần này âm thanh rất nhỏ, giống như có thứ gì đó cọ vào giấy, nếu không phải vì nơi quỷ quái này quá yên tĩnh thì Mã Lục chưa chắc đã nghe thấy. Hắn miễn cưỡng có thể phân biệt được âm thanh này phát ra từ đường hầm phía trước, vì vậy Mã Lục cũng quay đèn pin về phía đó, thấy một bóng đen đang bò ra khỏi cửa đường hầm. Mượn ánh sáng của đèn pin, Mã Lục nhận ra đó là một con rắn nhỏ và có lẽ là loài rắn hổ mang khá phổ biến, không có độc, dài khoảng một mét, đang thè lưỡi rắn bò trên mặt đất, bị đèn pin chiếu vào, thân nó cũng cứng đờ, dừng tại chỗ không nhúc nhích. Bình thường Mã Lục không thích rắn lắm nhưng bây giờ nhìn con rắn nhỏ này lại thấy đối phương có chút thanh tú.
Chủ yếu là theo bầu không khí kỳ lạ tối nay, hắn thực sự không biết mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng nào, sợ rằng thứ bò ra khỏi đường hầm là thứ gì đó kỳ dị, trái tim hắn thực sự không chịu nổi thêm kích thích nữa và nói ra thì đây vẫn là sinh vật khác đầu tiên mà họ nhìn thấy trong thế giới dường như đã bị lãng quên này, trong lòng Mã Lục không khỏi nảy sinh một cảm giác thân thiết.
Chỉ có điều con rắn hổ mang nhỏ đối diện với hắn dường như không nghĩ như vậy, nó cứng đờ chưa được bao lâu thì đã cuộn tròn người lại, bãi ra vẻ cảnh giác. Con rắn hổ mang nhỏ cố gắng duỗi thẳng cổ ra, muốn khiến mình trông hung dữ hơn một chút. Đây cũng gần như là tư thế thường dùng nhất của loài rắn khi gặp kẻ thù nhưng vì bản thân nó không lớn, lại không có độc, cho dù có thay đổi tư thế thế nào thì cũng chỉ là hù dọa mà thôi. Từ biểu cảm trên khuôn mặt của Mã Lục cũng có thể thấy hắn không mấy để tâm đến lời đe dọa của con rắn nhỏ, tuy nhiên sự thoải mái của hắn chỉ duy trì chưa đầy vài giây, sau đó lại nghe thấy một loạt tiếng sột soạt.
Nếu như tiếng sột soạt trước đó giống như có người đang lắc một tờ giấy trắng thì bây giờ giống như hàng vạn tờ giấy trắng cùng bị lắc, những âm thanh này tự thân không lớn nhưng khi tụ lại với nhau, lại khiến người ta không khỏi dựng tóc gáy. Đặc biệt là khi Mã Lục nhìn thấy cảnh tượng trong đường hầm theo ánh sáng của đèn pin, hắn chỉ cảm thấy toàn thân máu như đông lại trong khoảnh khắc này. Chỉ thấy trên tường và mặt đất của đường hầm lúc này đều bò đầy những loài rắn, không chỉ có rắn hổ mang, còn có rắn lục, trăn, rắn hổ mang, rắn nước... Mã Lục cả đời chưa từng thấy nhiều rắn như vậy, cứ như thể bước vào một bảo tàng rắn, hơn nữa những con rắn này có rất nhiều loài khác nhau, môi trường sống cũng khác nhau, không biết chúng đã tụ tập đến tuyến tàu điện ngầm bỏ hoang này từ khắp nơi trên thế giới như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận