Thời Gian Chi Chủ

Chương 255: Thắng Lợi

Chuyện ngoài ý muốn duy nhất là Hàn Nha Hiệu, nhưng bọn họ đã đến kịp thời, con vài người vẫn chưa kịp rời cảng. Walden đương nhiên sẽ không để cho đối phương chạy mất.
Chẳng mấy chốc, chiến thuyền thứ hai cũng nổ súng. Tinh thần Trương Hằng căng thẳng chưa từng có, hắn không lựa chọn đi theo đường thẳng, tuy quãng đường này ngắn nhất, nhưng đồng thời cũng phải gánh những đòn đánh mạnh mẽ hơn.
Hàn Nha Hiệu lúc này không có pháo thủ, căn bản không có khả năng đánh trả. Có thể thuận lợi rời đi hay không còn phụ thuộc vào việc tàu của họ có thoát ra khỏi vòng vây của đối phương trước khi bị tàu bị đánh chìm.
Ngoài việc kiểm tra độ chắc chắn của bản thân Hàn Nha Hiệu, việc giảm thiểu số lần trúng đạn cũng là điều tối quan trọng. Trương Hằng biết rằng không thể hoàn toàn thoát khỏi đạn pháo, nhưng quả thực có thể dựa vào một vài thao tác mang tính lựa chọn để thừa nhận một số đòn tấn công, né tránh những đợt công kích có khả năng gây hư hại nghiêm trọng, nhưng việc này đòi hỏi người lái thuyền phải có kỹ năng rất cao.
Trong số những người Trương Hằng đã gặp lần trước lúc cướp Nữ Thần Chi Mâu, lúc đụng độ với Hutchison, Kiếm Ngư Brook có lẽ chỉ đứng sau hắn ta.
Đối với bản thân Trương Hằng, kỹ năng chèo thuyền level 2 của hắn chỉ có thể được coi là cao hơn mức trung bình trong số các thuyền trưởng ở Nassau. Nhưng giờ hắn không còn lựa chọn nào khác, vào thời điểm như vậy, hắn là người duy nhất có thể chịu được áp lực tâm lý này.
Không cần Trương Hằng mở miệng, tất cả mọi người đã sẵn sàng bị pháo kích, chỉ có Annie lựa chọn đứng ở bên cạnh hắn, Trương Hằng bảo cô nấp sau hắn, nhưng thiếu nữ tóc đỏ ấy chỉ cười nhếch miệng với hắn.
Chẳng bao lâu, những quả đạn pháo rơi trên boong, xung lượng khổng lồ đã cày nát boong như những khe núi, ván gỗ tung bay khắp nơi. Ngoài ra, thân tàu bên dưới boong cũng bị tấn công, mà đây mới chỉ là bắt đầu. Khi ngày càng nhiều đội thuyền gia nhập chiến đấu, Hàn Nha Hào áp lực càng lớn hơn.
Mặc dù trong hạm đội của hải quân không có tàu nào có hỏa lực dữ dội như con thuyền trân bảo của Tây Ban Nha, nhưng chúng lại có số lượng nhỉnh hơn, hơn nữa trước đây còn có Kiếm Ngư giúp đỡ thu hút hỏa lực. Thậm chí có thể nói hỏa lực hầu như đều do Kiếm Ngư nhận lấy rồi. Hiện tại chỉ có Hàn Nha Hiệu bị bỏ lại một mình, đối mặt với hỏa lực không hề giảm mà còn có xu hướng tăng lên, tình huống lúc này so với trước kia có thể nói là nguy hiểm gấp mấy lần.
Tuy nhiên, vào thời khắc quan trọng nhất, Trương Hằng lại trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết, hắn đang tập trung tìm kiếm tia sống trong làn đạn pháo khốc liệt, thậm chí hắn còn phớt lờ âm thanh nhắc nhở của hệ thống phát ra từ tai mình.
Trương Hằng chọn vị trí đột phá không phải ngẫu nhiên mà chọn vị trí càng xuôi chiều gió càng tốt, đây là điều tối kỵ trong hải chiến. Dưới tình huống bình thường, khi hai chiến thuyền giao phong họ đều sẽ cố gắng giành lấy vị trí đắc địa, tạo lợi thế cho việc phát động công kích.
Tuy nhiên, Hàn Nha Hiệu lúc này không có bất kỳ khả năng tấn công nào, cho dù chiếm thế thượng phong cũng vô nghĩa. Ngược lại, nếu xuôi theo chiều gió, họ có thể sử dụng khói thuốc súng do các tàu hải quân đối phương tạo ra để che giấu vết của mình.
Hàn Nha Hiệu lúc này đang ở thế bất lợi tuyệt đối, Trương Hằng phải tận dụng tất cả điều kiện môi trường sẵn có.
Những khẩu đại bác do Hắc Vương Tử Sam đặt trên bãi biển cũng bắt đầu bắn vào lúc này.
Trên thực tế, nói đúng ra, thời điểm bắn pháo còn chưa chín muồi, hạm đội hải quân vừa đến bên ngoài cảng, còn cách bãi biển một khoảng cách khá xa, khả năng sát thương của pháo binh có hạn, đạn dược dự trữ trên bãi biển cũng bị hạn chế.. Lý do Hắc Vương Tử Sam chọn ra tay vào thời điểm này là để giúp Hàn Nha Hiệu.
Tin tức về việc Jarvis phản bội đã được Trương Hằng nói với thuyền trưởng tàu cướp biển, mặc dù khi biết tin đã quá muộn và nhiều người nghi ngờ về tính xác thực của tin tức nhưng dù sao Trương Hằng vẫn luôn nhắc nhở bọn họ, đồng thời cũng tránh cho bọn họ nguy cơ bị Jarvis đâm sau lưng.
Vì vậy, Hắc Vương Tử Sam hiện đang trở lại, thu hút một số sự chú ý của hải quân khi Hàn Nha Hiệu vượt qua vòng phong tỏa.
Thực ra đáy lòng Hắc Vương Tử Sam cũng biết, cho dù những đạn pháo này được giữ lại cho đến khi tàu chiến vào cảng cũng không thay đổi được kết quả gì, những người còn ở trên bãi biển bây giờ thực sự là lành ít dữ nhiều.
Nhưng phong cách của hắn chưa bao giờ là ngồi yên chờ chết, sau khi nã hết số đạn còn lại, Hắc Vương Tử Sam rút mã tấu trên thắt lưng hét lớn:
- Hỡi các huynh đệ của ta, các ngươi có sẵn sàng chiến đấu như một chiến binh không? Chết trận ngoài biển khơi, hoặc bị chúng treo cổ như gia súc trên bến tàu thuộc địa sau khi đầu hàng, để xương cốt của ngươi phơi dưới ánh mặt trời thiêu đốt, bị muỗi ruồi gặm cắn, bị cả thế giới gạt sang một bên?!
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, một tên cướp biển cách hắn ta không xa gầm lên,
- Mẹ nhà nó bọn hải quân! Mẹ nhà nó, Jarvis khốn nạn!
Nhưng ngay sau đó hắn ta đã bị trúng một viên đạn vào đầu. Tuy mắt vẫn còn đang trợn trừng nhưng thân thể đã mềm nhũn ngã xuống đất.
Nhưng ngay sau đó lại có nhiều người hơn nữa gầm lên, ngay cả những người vốn đã say rượu cũng chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, nắm lấy vũ khí bên cạnh, loạng choạng xung quanh Hắc Vương Tử Sam, bọn họ đều biết kết cục của bản thân, nhưng mọi người đều không muốn chết một cách vô ích như vậy.
- Giết tên phản bội đó trước, cướp lại tàu của chúng ta. Sau đó, để lũ khốn hải quân này nếm trải sức mạnh của chúng ta!
Khi lời của Hắc Vương Tử Sam rơi xuống, bọn hải tặc cũng tiến đến khu vực có thủy thủ đoàn bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận