Thời Gian Chi Chủ

Chương 81: Phòng tuyến Mannerheim chào đón ngươi (23)

Hai tháng sau, biên giới Phần Lan - Thuỵ Điển, bên trong một nông trường nhỏ không đáng chú ý, Trương Hằng lau mồ hôi trên trán, buông rìu trong tay xuống, chuyển củi đã bổ xếp trong kho củi, chờ hắn đẩy ra cửa phòng đi vào phòng khách, trên bàn đã dọn xong bánh mì nóng hôi hổi và canh cá mới vừa ra nồi. Greta 67 tuổi là chủ của nông trường nhỏ này, chồng và người con trai duy nhất của bà đều mất mạng ở trong ngọn lửa chiến tranh, còn có một đứa con gái thì lấy chồng ở xa tận nước Mỹ, hơn một tháng trước là bà tốt bụng cho 2 người ở lại nơi đây.
Khi biết hai người không còn chỗ để đi, bà đã nhiệt định giữ họ lại.
Vừa đúng nông trường cũng đang cần người hỗ trợ, thế là hai người ở lại, đối với bên ngoài Greta chỉ nói hai người là họ hàng nhà trai bên nước Mỹ, mà Trương Hằng lưu loát một tràng tiếng Anh cũng chứng minh điều này. Còn Simon, nàng lại là hoàn toàn như trước đây không mở miệng nói chuyện, theo thời gian trôi qua mọi người cũng tiếp nhận. Vũ khí của hai người đều vứt ở nửa đường, mà vết thương đạn bắn trên bờ vai của Simon thì được một bác sĩ trên trấn nhỏ chữa trị, nàng không có thân nhân, duy nhất ông nội đã qua đời năm trước, nói theo một ý nghĩa nào đó ngược lại cũng không có gì lo lắng. Sau khi trận chiến bên hồ kết thúc, Trương Hằng vốn là muốn mang cô gái đi nước Mỹ, về sau suy nghĩ phát hiện cái này không quá hiện thực, nước Mỹ và Phần Lan khoảng cách quá xa, hơn nữa tiếng Anh của Simon cũng bình thường, nếu mà so sánh còn không bằng chờ ở biên giới Phần Lan - Thụy Điển. Co không ít người Phần Lan nó tiếng Thụy Điển, mà loại thôn nhỏ cạnh biên giới, đa số người càng là nắm giữ hai loại ngôn ngữ, Greta chính là một trong số đó, ít nhất ở đây Simon không có chướng ngại giao lưu.
Trương Hằng xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy cô gái từ bên ngoài trở về, lưng nàng cõng súng săn, trong tay còn cầm một con thỏ và cáo đã chết. Simon đặt con mồi ở trong phòng bếp, đem súng săn thả về gác lửng, lúc này mới xuống rửa tay ăn cơm. Bà nội Greta đều múc cho mỗi người một bát canh cá tràn đầy, Trương Hằng dùng tiếng Phần Lan nói cám ơn. Ba người ở trong bầu không khí hòa hợp ăn xong bữa tối, nói chuyện ngủ ngon. Sáng sớm hôm sau, Greta thật sớm đã chuẩn bị kỹ càng đồ ăn cho 2 người, đặt ở trong rổ. Simon không mặc quần áo đi săn thường ngày, mà là đặc biệt đổi một chiếc váy hoa, đây là ban đầu bà làm cho con gái, mặc ở trên người Simon hơi nhỏ, hơn nữa người sau nhìn có vẻ chưa thích ứng cách ăn mặc này. Greta cười tủm tỉm cầm rổ cơm dã ngoại đưa tới, đối với hai người nói:
"Chơi vui vẻ."
Trương Hằng tiếp nhận rổ, ôm chào :
"Gặp lại, Greta."
"Gặp lại, con."
Bà ở cạnh cửa vẫy vẫy tay, nhìn 2 người đi ra ngoài như 1 cặp tình nhân, Trương Hằng cưỡi xe đạp chở Simon chạy qua đồng ruộng nông trường, quảng trường trung tâm trên trấn, áp phích hiến máu ở bệnh viện... Một đường cảm thụ được không khí nơi đất nước xa lạ. Chiến tranh Liên Xô - Phần Lan đã tạm thời hạ màn, thế nhưng toàn bộ châu Âu lại vừa phát động chiến tranh, Thụy Điển bởi vì thân phận nước trung lập mới thoát khỏi trận chiến tranh này, cũng coi như là một chỗ thế ngoại đào nguyên trong Chiến tranh thế giới thứ hai.
Trương Hằng dừng xe đạp ở trên đồng cỏ bên ngoài trấn, hai người mang rổ cơm dã ngoại leo lên dốc cỏ, nhìn thấy biển hoa trước mắt, Trương Hằng không biết tên những hoa trắng nhỏ phía dưới. Nói đến quốc hoa Phần Lan hình như là hoa linh lan màu trắng, đáng tiếc hắn tới không phải lúc, cách thời kỳ nở hoa còn một hai tháng, hẳn là vô duyên nhìn thấy. Đây là ngày cuối cùng hắn ở trong phó bản này, Trương Hằng ở thời gian rất sớm đã nói cho Simon biết ngày này, cô gái không nói gì thêm, chẳng qua là hẹn hắn ngày cuối cùng đi chơi vùng ngoại ô. Hai người đi dạo qua đường phố trấn nhỏ, ở hồ nước câu cá, lại chơi bài poker, về sau ở đỉnh sườn núi cùng nhau ăn sandwich trứng cá mà Greta tỉ mỉ chuẩn bị, từ đầu đến cuối vẫn không có nói quá nhiều. Đây cũng là hình thức ở chung quen thuộc nhất của hai người. Gió nhẹ thổi lên tóc và váy Simon, sau cùng cô gái gối đầu lên chân hắn, nhắm mắt lại... Trương Hằng nhìn thời gian trên đồng hồ, cởi xuống áo khoác của mình, đắp lên người Simon, cô gái đang ngủ say, lông mi nhẹ nhàng run run một thoáng. Sau một khắc Trương Hằng bên tai truyền tới âm thanh quen thuộc.
Tới kỳ hạn trở về, xác nhận hoàn thành nhiệm vụ...
Vượt ải phó bản phòng tuyến Mannerheim chào đón ngươi, kết thúc vòng thứ ba của trò chơi, chuẩn bị trở về thế giới hiện thực.
Trương Hằng từ trên ghế dài mở mắt ra, vậy mà sinh ra một loại cảm giác giống như cách cả thế hệ. Rõ ràng thời gian một vòng trò chơi này ngắn nhất, nhưng bởi vì áp lực tử vong cực lớn, để cho mỗi một phút mỗi một giây hắn đều cố sức còn sống, mà từ chiến hỏa bay tán loạn Chiến tranh thế giới thứ hai trở lại xã hội văn minh bây giờ, hắn tựa như là xuyên qua trăm năm thời gian. Chẳng qua là bên người không còn người kia.
Lần này Trương Hằng trọn vẹn ngồi nửa giờ ở trong ghế dài mới đứng dậy, mà theo hắn đứng dậy, có đồ vật gì đó từ trong túi tiền của hắn tuột ra, Trương Hằng cúi đầu, thời điểm nhìn thấy đồ vật kia giật mình. Đây là dây chuyền xương thú nhỏ mà cô gái vẫn đeo trên cổ, còn nhỏ hơn rất nhiều so với mảnh xương mà ông lão mặc đường trang cho hắn, chỉ to bằng móng tay. Phía trên khắc một gốc cây xích tùng cao lớn, có thân cành tráng kiện cùng bộ rễ phức tạp. Trương Hằng không biết Simon lặng lẽ bỏ vật này vào túi hắn lúc nào, nhưng đã có thể mang về vậy đã nói rõ vật này là đạo cụ trò chơi. Hơn 140 ngày trôi qua, Trương Hằng vốn cho là trong vòng trò chơi thứ ba sẽ không tìm được đạo cụ trò chơi, lại không nghĩ rằng đạo cụ kia vẫn luôn ở bên cạnh hắn. Hắn ngược lại là không gấp để cho nữ bartender giám định, bởi vì đã vật này được Simon đeo ở trên người thời gian dài như vậy, vậy đã nói rõ nó không có hiệu ứng phụ. Trước mắt hắn còn có đồ vật càng cần được giám định. Mảnh xương Moresby.
Trương Hằng nghe theo đề nghị của ông lão, hết sứ không để lộ quan hệ của mình và đối phương, cho nên vẫn luôn chờ đến khi vòng trò chơi này kết thúc hắn mới có cơ hội đưa vật không phải là đạo cụ lấy được từ phó bản này đưa cho nữ bartender. Dùng thái độ như người mò cá của người sau, khi nhìn thấy đồ trong tay Trương Hằng cũng nhịn không được liếc thêm vài lần, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ nói:
"Ta biết ngươi có [Bàn chân thỏ], thế nhưng tăng thêm cái này có phải quá khuếch đại? Ba lượt phó bản ba kiện đạo cụ trò chơi? Ngươi chẳng lẽ là con riêng của Nữ thần May Mắn sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận