Thời Gian Chi Chủ

Chương 1190: Sự Thật Đáng Sợ

Trương Hằng bảo Hàn Lộ dựa vào bức tường bên trái đứng chờ một lát, cẩn thận dựng tai nghe tiếng bước chân bên dưới, thầm tính toán số người xuống lầu và khoảng cách với họ, đợi những tên đó sắp lên lầu, Trương Hằng đã lao ra trước, đá bay vũ khí trong tay một tên, đợi tên kia phản ứng lại thì Trương Hằng đã hạ gục đồng đội của hắn.
Còn trận chiến tiếp theo thì trở nên rất dễ dàng.
Ban đầu, đối phương dựa vào việc mình được đào tạo chuyên nghiệp nên không coi Trương Hằng ra gì, cho rằng đồng đội của mình bị thiệt chỉ vì Trương Hằng đánh lén nhưng đến khi thực sự giao chiến, hắn mới phát hiện ra mình quỳ còn nhanh hơn cả đồng đội của mình.
Hắn thậm chí còn không nhìn thấy Trương Hằng làm động tác gì, một con dao găm đã kề vào cổ hắn. Trương Hằng không ra tay tàn nhẫn, cũng chỉ đánh cho mục tiêu ngất đi, sau đó nói với Hàn Lộ đang ngây người đứng bên cạnh:
"Đi thôi."
Hàn Lộ lúc này mới bừng tỉnh. Cô phát hiện ra rằng mỗi lần tiếp xúc với Trương Hằng, cô đều cho rằng mình đã hiểu thêm về hắn nhưng đến cuối cùng, Trương Hằng lại luôn chứng minh rằng cái gọi là hiểu biết của cô chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Người đàn ông trước mắt này ẩn chứa quá nhiều bí mật. Mỗi khi Hàn Lộ khám phá ra một bí mật thì lại có nhiều bí mật hơn đang chờ cô, thậm chí Hàn Lộ còn nghi ngờ liệu trên thế gian này có ai có thể hiểu hết Trương Hằng hay không. Tòa nhà khách sạn không cao lắm, hai người nhanh chóng xuống tầng. Vẫn đi cửa phụ, Trương Hằng giải quyết ba người canh gác trước. Nếu như nói trận chiến trước đó diễn ra quá nhanh, Hàn Lộ còn chưa xem rõ thì lần này cô đã nhìn thấy Trương Hằng ra tay như thế nào. Trương Hằng trước tiên là tàng hình lại gần một mục tiêu, mục tiêu đó đứng hơi chếch vào trong, nửa người ở ngoài hành lang, hơn nữa còn cách xa hai người đồng đội, Trương Hằng nhân lúc đối phương quay sang hướng khác thì vòng ra sau lưng mục tiêu, toàn bộ quá trình không phát ra một tiếng động nào. Yên tĩnh như một chú mèo Ba Tư bước trên thảm vậy. Đợi đến khi hắn đến gần mục tiêu thì đưa tay bịt miệng đối phương, kéo mục tiêu vào hành lang, đánh cho ngất đi. Sau đó Trương Hằng cố ý tạo ra một chút tiếng động, thu hút hai người kia nhưng khi bọn họ rẽ vào góc cua thì chỉ thấy đồng đội nằm sõng soài trên đất, hai người lập tức căng thẳng, giơ vũ khí trong tay lên, đối mặt với cầu thang đối diện nhưng lại không hề hay biết, nguy hiểm đến từ nơi ngoài tầm mắt của bọn họ. Cốt truyện sau đó giống hệt như trên cầu thang. Trương Hằng lại giải quyết thêm một người, người còn lại mới phát hiện ra hắn, muốn dùng khả năng cận chiến để chế áp hắn, mà giữa hai bên quả thực có sự chênh lệch đáng kể về khả năng cận chiến, chỉ có điều bên chiếm ưu thế lại là Trương Hằng. Đợi đến khi ba người canh gác đều bị hạ gục, Trương Hằng đưa Hàn Lộ rời khỏi khách sạn một cách thuận lợi. ... … "Chúng ta rời khỏi hòn đảo này bằng cách nào."
Đợi đến khi hai người đến một nơi an toàn hơn một chút, Hàn Lộ hỏi.
"Sân bay."
"Sân bay? Nhưng không phải chuyến bay đến đảo Yonaguni rất ít sao, đều là ban ngày."
Hàn Lộ không hiểu:
"Hơn nữa bây giờ đang mưa to, cho dù có chuyến bay cũng không thể cất cánh được chứ."
"Trương Hằng nói:
"Đừng lo lắng về mưa bão, đợi chúng ta tìm thấy máy bay, nó sẽ dừng lại."
Hàn Lộ không biết Trương Hằng tìm máy bay bằng cách nào, vì trước đó cô cũng đã mở điện thoại tìm kiếm, kết quả hiển thị là hai ngày nay không có chuyến bay nào, trên thực tế trong tuần tới, chỉ có một chuyến bay đến đảo Ishigaki, là ba ngày sau. Nhưng Hàn Lộ không cho rằng họ có thể đợi đến lúc đó. Đảo Yonaguni không lớn, cho dù bọn họ trốn khỏi khách sạn, còn Trương Hằng cũng có thể dùng nguyên liệu ngoài tự nhiên để giải quyết vấn đề ăn uống nhưng chỉ cần Lực lượng phòng vệ quyết tâm lục soát đảo, về cơ bản bọn họ không có chỗ nào để trốn. Vì vậy, cách rời khỏi đảo thực tế hơn là đi thuyền, địa điểm dừng chân nhanh nhất tất nhiên là Đài Loan ở bên cạnh, tuy nhiên hẳn là bây giờ bến tàu đã được Lực lượng phòng vệ canh gác nghiêm ngặt, ngoài vấn đề về thị thực, đi đường biển còn có thể một lần nữa gặp phải những con quái vật sống dưới nước đó. Sự thật cũng chứng minh quan điểm của Hàn Lộ, bên sân bay căn bản không có người, sảnh chờ đều tối om, cho nên Lực lượng phòng vệ cũng không bố trí quá nhiều người. Trương Hằng trèo qua hàng rào thép gai bên ngoài, sau đó đỡ Hàn Lộ nhảy xuống. Bây giờ cô đã mặc áo mưa của Trương Hằng nhưng vì mưa quá lớn, khiến tóc cô vẫn ướt sũng, nước mưa theo tay áo và vạt áo mưa nhỏ xuống đất. Hàn Lộ lau nước mưa trên mặt, nhìn xung quanh một lượt, hỏi:
"Tiếp theo chúng ta phải làm sao."
Trương Hằng chỉ vào một chiếc máy bay tư nhân đằng xa:
"Chúng ta đi bằng cái đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận