Thời Gian Chi Chủ

Chương 246: Khoảnh Khắc Sơ Hở

Ramsay dừng một chút.
- Hơn nữa không phải ngươi vẫn muốn đợi trên thuyền để trở thành thuyền viên chính thức sao? Thế nhưng trên thuyền đã có quy định nghiêm cấm trộm cướp, cất giấu chiến lợi phẩm và nhiều hành vi khác nữa. Này, ngươi nắm lấy cái chân này để ta bôi mật ong lên đi.
- Quên đi, người phụ nữ kia chỉ muốn đuổi ta xuống thuyền, cô ta còn tưởng ta không nhìn ra sao. Cô ta cố ý sắp xếp cho ta dọn dẹp nhà vệ sinh, còn để ta làm mấy loại công việc mà ta không thích như hỗ trợ phòng bếp, tất cả những việc đó cũng chỉ để khiến cho ta ngoan ngoãn xuống thuyền sau khi trở về.
Harry chép miệng khi nhìn về phía Annie, cảm thấy có chút nản lòng thoái chí.
- Thiệt thòi vậy mà ta vẫn còn nhận cô ta làm lão đại, vẫn phất cờ hò reo cho cô ta vào lúc cô ta đánh nhau.
- Ta lại cảm thấy cô ta làm vậy đều là muốn tốt cho ngươi. Được rồi, đổi chân lại đi.
- Đúng vậy, mọi người ai cũng nói như vậy.
Harry không quan tâm nói, sau đó tròng mắt của hắn ta lại đảo qua một vòng rồi đột nhiên ôm bụng, kêu lên.
- A, không ổn rồi, dường như ta có hơi đầy bụng, không được không được, ta phải nhanh chóng đi vệ sinh một chút đây.
Harry nói xong thì buông chiếc đùi cừu nướng trong tay ra rồi lập tức chạy đi thật nhanh mà không đợi Ramsay đồng ý.
Trên mặt vị đầu bếp tiên sinh xuất hiện một vẻ bất đắc dĩ. Tuy nhiên ông ta cũng biết đêm nay tâm trạng của Harry không được tốt, đại khái là bị tiếng cười nói ở phía xa kia kích thích nên ông ta cũng đành mắt nhắm mắt mở đối với hành vi lười biếng trắng trợn của hắn ta.
Harry không đi về phía chiếc thuyền Trân Bảo Tây Ban Nha bị chìm, hắn ta nói đi vớt vàng cũng chỉ là lời hờn dỗi. Cho dù không có người tuần tra thì căn bản hắn ta không thể vớt được vàng bởi vì kỹ năng bơi của hắn ta rất bình thường nên căn bản không thể lặn xuống chỗ sâu như vậy, hơn nữa trên bờ cát không có vật gì để che chắn tầm mắt hết, vì vậy dù hắn ta làm gì cũng có thể liếc thấy ngay.
Harry không có bất kỳ một mục tiêu nào, hắn ta mù mịt đi về phía sâu của hòn đảo nhỏ, chỉ muốn tránh xa những đám người náo nhiệt kia một chút.
Sau khi đi được một lúc thì hắn ta cũng không biết mình đang ở nơi nào, cây cối trên đảo Anh Vũ cực kỳ tươi tốt nên nhìn chỗ nào cũng không khác gì nhau. Lúc này Harry mới bắt đầu lo lắng không biết bản thân mình có phải bị lạc đường hay không, thế là hắn ta chọn một hướng rồi đi thẳng xuống dưới, sau một tiếng cuối cùng cũng lại nhìn thấy biển cả lần nữa.
Harry hít một hơi gió biển thật sâu, tâm trạng khẩn trương hơi buông lỏng một chút. Tuy nhiên ngay sau đó hắn ta lập tức phát hiện ra dường như bản thân mình đã đi đến phía bên kia đảo Anh Vũ thì không khỏi thầm than một tiếng không may.
Nếu như hắn ta đi dọc theo đường ven biển trở lại chỗ cũ thì đoán chừng phải đi tầm hai giờ, lúc trở về cũng phải là nửa đêm. Chính vì vậy lần này hắn ta lười biếng lại hoàn toàn là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Harry càng nghĩ càng tức giận, có lẽ nhóm người trên bãi biển kia vẫn còn đang vui vẻ ăn thịt dê nướng và uống từng ngụm rượu Rum lớn nên căn bản không ai phát hiện ra hắn ta đã biến mất. Loại cảm giác bị cả thế giới phớt lờ này khiến cho hắn ta vô cùng khó chịu. Hắn ta buồn bực đá bay một hòn đá nhỏ làm cho mộc quang đi theo hướng bay của hòn đá, kết quả sau ngay sau đó hắn ta giật mình.
Vậy mà hắn ta đã nhìn thấy được một con thuyền nhỏ.
Harry dụi mắt để xác nhận mình không nhìn lầm, kia quả thật là một con thuyền nhỏ có khoảng bảy người đang ngồi trên thuyền. Ngay trong màn đêm chèo thật nhanh về phía xa .
Harry cảm thấy có chút kỳ quái bởi vì hiện tại ngoại trừ người phụ trách tuần tra con thuyền nhỏ kia thì tất cả hải tặc đều đang chúc mừng hành động lần này thành công ở trên bờ biển.
Mà nơi này cũng không phải là điểm thuyền bị đắm, số người trên thuyền cũng không trùng khớp với những gì Ramsay đã nói nên hiển nhiên chiếc thuyền nhỏ kia không phải là thuyền tuần tra. Vậy nhóm người này đến từ đâu, ở trên đảo chẳng lẽ còn có những người khác sao và trước khi xuất phát, bọn họ vội vàng như vậy là định đi đâu chứ?
Harry càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng kỳ quái, hắn ta ý thức được rằng phải nói chuyện này cho Trương Hằng và Annie.
Chính vì vậy sau đó hắn ta đi về phía trước hai bước để nhìn cẩn thận hơn một chút nhưng ngay sau đó hắn ta bị một người nào đấy ở phía lưng đẩy một cái. Harry hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống từ trên vách đá.
Ở phía bên kia, Annie lại uống gục một tên nhóc khác đến khiêu chiến với cô ta nhưng ngay sau đó cô ta quay đầu nhìn một vòng rồi không nhịn được nhíu mày lại. Cô ta đặt ly rượu trong tay xuống rồi đi tới trước mặt Ramsay, lúc này ông ta đang vô cùng bận rộn, đã nướng xong hai con dê, còn có mười mấy con thỏ rừng nữa nên bận bịu chảy đầy mồ hôi.
- Tại sao chỉ có một mình ngươi ở đây, tên Harry kia rồi? Hắn ta lại lười biếng sao?
- Hắn ta nói hắn ta bị đau bụng nên đi vệ sinh rồi.
Ramsay nói đúng sự thật nhưng sau đó ông ta do dự một chút rồi bổ sung thêm.
- Hắn ta đã đi được một lúc rồi nên thật ra ta cũng có chút lo lắng cho hắn ta.
- Có gì mà phải lo lắng chứ, tên đó nhất định đang lười biếng thôi. Ta đã hỏi qua một số người khác ở trên thuyền thì được biết rằng trên hòn đảo này không có dã thú, hiện tại chỉ có mỗi chúng ta nên có thể có nguy hiểm gì được chứ.
- Nói thì nói như thế nhưng dù sao hiện tại cũng đang là ban đêm. Ta chủ yếu lo rằng hắn ta không nhìn thấy rõ mọi thứ trên đảo rồi bị lạc đường thì phải làm sao bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận