Thời Gian Chi Chủ

Chương 96: Cánh buồm đen (1)

Kết thúc thi, cuối cùng nghênh đón kỳ nghỉ đông mong chờ đã lâu, từ giờ đến ngày 4 tháng 3 sẽ không có chương trình học gì. Phần lớn học sinh đều nhao nhao rời trường, tại ngày kết thúc thi đầu tiên đã đi không ít người. Ngụy Giang Dương là người rời đi sớm nhất phòng kí túc xá, hắn và bạn gái Hàn Tiếu Tiếu dự định đi Thanh Đảo chơi xong mới về nhà, mà Trần Hoa Đống thì là người thứ hai đi, hắn đi rất tiêu sái, cái gì cũng không mang, chẳng qua là nhét 2 ổ cứng chứa đầy anime vào túi. Mã Nguy thì kế hoạch thừa trước khi ăn tết kiếm ít tiền, vé xe của hắn trễ nhất, trước đêm 30 mới đi, trong khoảng thời gian này hắn một hơi nhận kèm 4 người, thi xong chỉ nghỉ ngơi một đêm lại mở ra sách ôn tập vật lý và hóa học trường cấp 3.
Trong ký túc xá ba người khác đều rất bội phục Mã Nguy, từ nhập học ngày đầu tiên đã không giấu giếm tình huống trong nhà, cũng không có coi đây là lấy cớ chiếm lợi của người khác, mà vẫn luôn chính mình cố gắng chia sẻ gánh nặng gia đình, Trương Hằng tự hỏi nếu ở vị trí của Mã Nguy cũng rất khó làm tốt hơn đối phương. Hắn vỗ vỗ bả vai Mã Nguy, Trương Hằng sẽ rơi đi vào tuần sau, trước khi đi hắn còn một việc muốn làm. Vào lúc 23 giờ 37 phút Trương Hằng lại đẩy ra cửa chính tầng hai của quán bar. Chào hỏi nữ bartender, xe nhẹ đường quen đi tới hàng ghế dài trống, chỉnh đồng hồ báo thức đến 23 giờ 55 phút, Trương Hằng nhắm mắt lại, bắt đầu hành trình mới.
Nghiệm chứng thân phận người chơi...
Nghiệm chứng thông qua, số hiệu người chơi ID 07958 ngẫu nhiên rút ra phó bản vòng thứ tư...
Rút ra hoàn thành, trước mắt phó bản là Cánh buồm đen.
"Cướp biển ở New Providence uy hiếp nghiêm trọng đến việc mua bán , bất kể quốc gia nào cũng coi cướp biển là kẻ thù của toàn nhân loại!"
Mục tiêu nhiệm vụ: Đặt chân ở Nassau, đồng thời thành lập thế lực thuộc về mình.
Hình thức: Một người.
tốc độ thời gian trôi: 3600. Một giờ trong thế giới hiện thực bằng 150 ngày trong trò chơi, 300 ngày sau người chơi cưỡng chế trở về thế giới hiện thực.
Nhắc nhở thân thiện, trò chơi sẽ bắt đầu trong 5 giây nữa, xin người chơi chuẩn bị sẵn sàng.
... Trương Hằng vẫn còn đang suy nghĩ bối cảnh nhiệm vụ New Providence ở đâu, sau một khắc bên tai hắn đã truyền tới một tiếng ầm vang nổ mạnh, hắn mở mắt ra, phát hiện vách trái tàu bị phá hổng lỗ lớn, một quả đạn pháo bằng sắt đặc đập nát mép giường rồi lăn xuống sàn nhà.
Trương Hằng vẫn là lần đầu gặp mở màn kích thích đến vậy, kể cả chiến tranh Liên Xô - Phần Lan cũng có một khoảng thời gian an toàn mở đầu để cho hắn quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, mà vòng này trò chơi lại trực tiếp tặng quà gặp mặt. Nhưng càng hỏng bét hơn là đây mới chỉ là màn dạo đầu, lập tức Trương Hằng nghe thấy tiếng đại bác và tiếng chân lộn xộn bên ngoài. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất quan sát bốn phía, trước đó nghe được hai chữ hải tặc Trương Hằng đã có dự cảm, nhìn qua khoang tàu xong hắn có thể khẳng định mình lại một lần nữa ở phó bản rời xa xã hội văn minh. Bất kể là bài trí trong khoang thuyền hay cách ăn mặc của hắn nhìn rất giống phong cách châu Âu cổ điển, cũng không biết cụ thể là thời gian nào. Lịch sử sớm nhất liên quan đến cướp biển là vào khoảng Thế kỷ 14 trước Công nguyên của người Lukka, người Ai Cập cổ đại từng ghi chép qua bọn họ từng tập kích Cyprus, về sau thế kỷ 8 đến thế kỷ 11 sau công nguyên hải tặc Viking cũng rất nổi danh, số lượng người không nhiều, nhưng chiến đấu vô cùng hung mãnh không sợ chết, sau này còn có công ty game dựa theo nguyên mẫu tạo ra nghề nghiệp Berserker, mặt khác thế kỷ 17 Trung Quốc Phúc Kiến và Quảng Đông đã từng chịu giặc Oa quấy nhiễu. Nhưng muốn nói đến thời kỳ hoàng kim nhất vẫn phải kể đến cuối thời Phục Hưng đầu thời kỳ Khai Sáng, theo tuyến đường mới mở ra cùng với việc mở rộng thuộc địa làm sự trao đổi hàng hóa trên biển tăng mạnh, cướp biển cũng nghênh đón thời kỳ huy hoàng, mỗi con đường buôn bán đều thấy dấu răng, nhóm hải tặc đủ lớn mạnh còn giao chiến với quân chính phủ, thậm chí tập kích thuộc địa.
Theo thời gian, lực lượng hải quân các quốc gia tăng lên, cướp biển cũng dần biến mất khỏi lịch sử, hiện tại chỉ còn Somalia có một số hải tặc nho nhỏ tôm tép. Đơn giản hồi tưởng lịch sử về cướp biển một thoáng, Trương Hằng không tiếp tục ở lại khoang thuyền, việc khẩn đầu tiên là rời khỏi khu vực nguy hiểm, miễn cho lúc phát pháo thứ hai bay tới lại toang. Trương Hằng vội vàng đẩy cửa khoang, kết quả đụng phải thủy thủ đang kéo đạn pháo, đối phương từ dưới đất bò dậy, tuổi của hắn không lớn, vẫn chỉ là đứa bé, gương mặt có chút non nớt kia giờ phút này tràn ngập sợ hãi. Hắn không để ý tới nói cái gì, bò dậy liền kéo thùng đạn pháo kia hướng boong thuyền chạy đi. Nhưng mà sau một khắc một quả đạn pháo bay tời, vừa vặn đập trúng lồng ngực của hắn, Trương Hằng ngay lập tức chạy tới, nhưng ngực của tên thủy thủ kia đã lõm xuống, hiển nhiên không có khả năng sống sót. Ở thời khắc hấp hối hắn cầm lấy tay Trương Hằng, trong ánh mắt tràn ngập lưu luyến với thế giới này. Trương Hằng trải qua chiến tranh Liên Xô - Phần Lan, đối với dạng này không hề lạ lẫm, hắn biết rõ bản thân bây giờ có thể làm không nhiều, chỉ có thể không ngừng lặp lại ngươi sẽ không sao đâu, rất nhanh sẽ tốt.
Nhưng mà qua không tới nửa phút đồng hồ người thủy thủ kia đã ngừng thở.
Trương Hằng im lặng, duỗi tay khép lại ánh mắt của đối phương, sau lại tiếp tục kéo thùng đạn pháo kia, đi tới phía trên tàu.
Hắn muốn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Mà vừa đúng lúc này cũng từ phía trên nhô xuống một gương mặt.
Đó là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, có làn da màu đồng, vừa nhìn đã biết là người quanh năm kiếm ăn trên biển, khi nhìn thấy Trương Hằng xong, đối phương ngẩn người, tiếp theo có chút tức giận nói:
"Ta không phải đã nói với các ngươi, lực lượng vũ trang trên thuyền không đủ, căn bản không thể chia người ra đi bảo vệ các ngươi, các ngươi không thể thành thành thật thật chờ ở trong khoang thuyền sao? !"
Trương Hằng nghe đối phương nói là tiếng Anh nhẹ nhàng thở ra, hắn lo lắng nhất bản thân ở trên một chiếc thuyền Tây Ban Nha hoặc là Bồ Đào Nha, tình huống cũng sẽ trở nên càng thêm hỗn loạn. Trương Hằng nghiêng người né ra, lộ ra thùng đạn phía sau, còn có thi thể thủy thủ cách đó không xa, mở miệng nói:
"Người của ngươi bất hạnh trúng đạn, ta đến xem có thể giúp được gì không."
Người phía trên nghe vậy có chút ngoài ý muốn, nhưng đây không phải lúc nói chuyện này, đại bác trên thuyền cũng sắp hết đạn, hắn vẫy tay thúc giục nói:
"Nhanh, trước tiên đem đạn dược cho ta."
Thừa cơ hội này Trương Hằng cũng đi theo cùng tới boong thuyền, cảnh tượng hỗn độn, khắp nơi đều là mảnh vỡ boong thuyền, còn có vài thi thể trên đất, mà ở bên cạnh tay trái hắn làm một chiếc thuyền ba cột buồm đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận